“Vâng” Doãn Lâm cất hợp đồng vào trong cặp công văn, sau đó xoay người đi theo đăng sau Vân Giai Kỳ.
Vân Lập Tân nhìn thấy Vân Giai Kỳ chuẩn bị rời đi, thì ông ta đột nhiên xong lên lao về phía Vân Giai Kỳ.
“Mày muốn đi? Tao không cho phép mày đi! Mày nói rõ ràng chuyện này cho tao!”
Khi tay ông ta chưa kịp chạm vào quần áo của Vân Giai Kỳ, thì Doãn Lâm đã dùng một tay giữ cổ tay của ông ta, anh ta lạnh lùng quay đầu lại, dùng ánh mắt sắc bén nhìn ông ta một cái sau đó nói: “Không phải tôi đã cảnh cáo ông rồi à, không được phép dùng bàn tay mình chạm vào cô ấy”
Nói xong, anh ta dùng chân đá Vân Lập Tân một phát bay ra ngoài.
Nhất là Lâm Tĩnh Anh.
Mặt của bà ta trở lên tái nhợt và tức giận khi bà ta biết Vân Lập Tân vì đề phòng việc bà ta đòi chia tài sản nên đã đem hết cổ phần của mình chuyển sang tên của Vân Tuyết Hoa và Lý Khải Lâm!
Trong lòng bà ta biết rõ Vân Lập Tân vẫn đề phòng bà ta.
Nhưng bà ta không ngờ là Vân Lập Tân sẽ cẩn thận đến mức này, đem tất cả cổ phần của mình chuyển đi.
Nói cách khác, nếu như có một ngày bà ta và Vân Lập Tân thật sự ly hôn, thì bà ta sẽ tay trắng rời khỏi nhà này!
Chuyện này cũng không sao.
Bà ta sẽ không dễ dàng ly hôn với Vân Lập Tân như vậy.
Nhưng bây giờ, Lý Khải Lâm đã ký bản hợp đồng này ông ta đã giao tất cả hợp đồng ra ngoài, từ nay về sau nhà họ Vân sẽ không còn gì nữa!
Tuy Vân Liên vẫn là Vân Liên, nhưng sớm muộn gì nó cũng là Vân Liên của Vân Giai Kỳ, chứ không phải là Vân Liên của Vân Lập Tân nữa!
“Lập Tân.
.
” Lâm Tĩnh Anh đau lòng nói: “Làm sao ông có thể…Đưa tất cả cổ phần của mình