Bên cạnh Trần Khánh Linh có thêm một người đàn ông trẻ tuổi, mặc tay trang sang trọng, dáng không cao, cơ thể có chút hơn mập.
Anh ta cầm một xấp báo cáo đứng bên cạnh Trân Khánh Linh, mặt mày hồng hào.
Anh ta đau lòng nói với Trần Khánh Linh: “Khánh Linh, vất vả rồi”
Đây chính là chồng của Trần Khánh Linh, Lục Tê Đông.
Bà Lý vỗ nhẹ tay cô ta, động viên Trần Khánh Linh: “Bà Lục, cố lên, sinh ra một đứa con trai mập mạp, nối dỗi cho nhà họ Lục”
Người đàn ông vừa nghe thấy vậy, bật cười: “Ha ha ha”
Trần Khánh Linh đỏ mặt.
Nhà họ Lục vẫn luôn muốn Trần Khánh Linh cố gắng một chút, sinh một người con trai.
Lúc đầu, khi Trần Khánh Linh gả cho Lục Tê Đông, đám cưới được tổ chức long trọng, cũng coi như một cuộc hôn nhân tốt đẹp.
Có điều, Trần Khánh Linh biết rõ, sứ mệnh khi mình gả vào hào môn, chính là phải cố gắng sinh ra một đứa con trai.
Thai đầu không sinh được con trai, thì sinh đứa thứ hai.
Vân Giai Kỳ vừa ngồi xuống, Trần Khánh Linh nhìn cô, đột nhiên nũng nịu nói với chồng: “Chồng ơi, lần này, nếu như em thật sự sinh cho anh một đứa con trai mập mạp, anh nên thưởng cho em thế nào đây?”
Người đàn ông hỏi: “Em muốn được thưởng cái gì, cứ việc nói”
“Em muốn một con xe Maserati”
“Được, cũng chỉ là Maserati mà thôi”
Maserati.
Vân Giai Kỳ nhíu mày, lại nghĩ đến con xe Maserati mà Bạc.
Tuấn Phong đưa cho Bạc Thúy Quỳnh, sắc mặt âm u.
Trần Khánh Linh cười, nói với Vân Giai Kỳ: “Vân Giai Kỳ, còn chưa chính thức giới