Trên mặt Lục Tê Đông không biểu hiện cái gì hết, nhưng vừa nghe nói Vân Giai Kỳ đã từng được bao nuôi, anh ta vẫn để trong lòng.
Anh ta là người thừa kế của Lục thị, cũng coi như là đã quen với các mặt của xã hội rồi, các ngôi sao to to nhỏ nhỏ ặp hết rồi.
trong cái vòng luẩn quẩn này, anh ta đều đã gặ Nhưng dù là vậy, nhưng nhan sắc tuyệt mỹ kia của Vân Giai Kỳ vẫn làm cho anh ta mãnh liệt rung động.
Người phụ nữ này, rất hợp khẩu vị của anh ta.
Trước mặt người khác, anh ta là người chồng tốt đẹp của Trần Khánh Linh, trẻ tuổi nhiều tiền, sự nghiệp đầy hứa hẹn, nhưng mà trong việc làm ăn, làm gì mà chưa từng chơi phụ nữ chứ.
Anh ta chơi đùa phụ nữ cũng rất dữ dội.
Trong cái thời đại coi trọng vật chất này, anh ta ở trong giới xã giao cũng không tránh được tràn đầy xa hoa đồi trụy.
Nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy người phụ xuất chúng như vậy.
Bởi vậy anh ta liếc mắt một cái là để lại trong lòng rồi.
Vốn dĩ Lục Tê Đông còn nghĩ, nếu là một cô gái trong sạch, có thể không dính vào thì sẽ không dính vào.
Ở trong cái vòng luẩn quẩn này, càng là cô gái trong sạch thì càng không nên chạm vào.
Ngược lại là những người phụ nữ trực tiếp nhào đến này, giao dịch tình tiền, thanh toán xong là đoạn tuyệt.
“Cô ta từ nhỏ đã như vậy rồi, lớn lên thì có thể chạy được đến chỗ nào nữa? Không biết chừng, bây giờ nó còn đang được bao nuôi nữa đó.
” Bà Lý nói.
Trần Khánh Linh cười rồi lại nói với vẻ thương hại: “Bà Lý, lời cũng không thể nói như vậy được đâu.
Dù sao thì người ta cũng là người đáng thương, nếu cô ấy có thể có số mệnh tốt như bà