Bạc Ngạn Thiên tức giận đến mức đứng bật dậy, ông ta gõ gậy ba-toong.
“Tuấn Phong, sao cháu lại có thể nhìn trúng loại con gái như thế này được chứ? Cháu là cậu chủ của nhà họ Bạc, dạng phụ nữ gì mà không có? Đập xe? Đây là chuyện mà một người phụ nữ bình thường có thể làm ra được sao?”
Bạc Tuấn Phong không nói lời nào.
Ở nhà họ Bạc, anh vẫn luôn lời ít ý nhiều.
Bạc Ngạn Thiên thấy anh không nói lời nào thì đã biết thái độ của Bạc Tuấn Phong, là muốn bảo vệ cho Vân Giai Kỳ đến cùng, ông lại càng cảm thấy hoang đường.
Ông ta tức giận nói: “Cháu muốn bảo vệ cô ta tới khi nào?
Cháu xem cô ta bây giờ đi, quả thực là vô pháp vô thiên mà.
Ông thấy chắc chắn là cô ta ỷ vào việc có cháu bảo vệ mà không kiêng nể gì cả.
Nếu cháu cứ dung túng cô ta như vậy, thể nào lần sau cô ta cũng dám lật ngói nhà của nhà họ Bạc mà”
“Vậy thì làm sao.
”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng hỏi lại: “Người phụ nữ của cháu, không cần ông phải quan tâm”
Người phụ nữ của cháu, không cần ông phải quan tâm.
Giọng điệu bá đạo biết bao nhiêu.
Những lời này chỉ được nói ra từng trong miệng Bạc Tuấn Phong thì mới có đủ sức uy hiếp.
Quả thật anh có vốn liếng để bảo vệ Vân Giai Kỳ.
Hễ là một câu nói của anh, phóng mắt ra toàn nước Quốc Hoa này, ai dám động vào Vân Giai Kỳ chứ.
Vẻ mặt Bạc Ngạn Thiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ông ta đi đến trước mặt Bạc Tuấn Phong, đau lòng nhức óc nói: “Cháu vì cái người phụ nữ này, ngay cả nhà họ Bạc cũng không nhận nữa rồi sao? Hôm nay thứ cô ta đập là xe của Thúy Quỳnh.
Ông nghe nói, ngay cả nhà họ Vân mà cô ta cũng đập, vậy sau này nếu cô ta đập đến trên đầu nhà họ Bạc rồi, cháu có quan tâm không?”
Bạc Thúy Quỳnh rưng rưng nước mắt nhìn Bạc Tuấn Phong, cô ta bị một loại cảm giác bất lực vây quanh.
Cô ta đột nhiên hy vọng, Vân Giai Kỳ chết ở bên ngoài đi đừng xuất hiện nữa mới tốt.
Cô vừa xuất hiện, người anh trai này của cô ta lại bị cô câu dẫn đến mức quỷ thần không phân nữa rồi.
Người phụ nữ này, nếu ở cổ đại, tuyệt đối là yêu nữ hại nước hại dân.
Nhưng ở trước mặt Bạc Tuấn Phong, Bạc Thúy Quỳnh không dám nói Vân Giai Kỳ không tốt một điểm nào.
Cô ta biết điểm mấu chốt của Bạc Tuấn Phong là cái gì, cô ta không dám vượt quá.
Bạc Tuấn Phong vừa muốn nói cái gì đó, ánh mắt lại thoáng nhìn thoáng qua Bạc Tiêu Dương đột nhiên đi xuống từ trên tầng hai.
Cậu ta đã thay một bộ quần áo thoải mái, áo được dệt kim màu trắng, làm cho cả người đều tao nhã, nhưng duy nhất chiếc hoa tai