Lâm Thanh Thủy bỗng nhiên nói: “Ngày mai là sinh nhật em rồi, anh cùng em đón sinh nhật nhé?”
Bạc Tuấn Phong đáp: “Được.
”
“Vậy thì khi nào anh rảnh? Bốn giờ chiều mai anh đến đón em được không?”
“Được”
“Hay là, anh cùng em đi dạo phố trước, sau đó chúng ta cùng dùng cơm tối, rồi anh đưa em về nhà nhé.
”
“Được”
Người đàn ông này vốn rất kiệm lời, nhưng Lâm Thanh Thủy đã sớm quen với điều này.
Tuy chỉ nói một chữ “Được”, nhưng chữ “Được” của người đàn ông này là một điều gì đó vô cùng cao quý.
Lâm Thanh Thủy có một niềm tin mãnh liệt rằng, trong trái tim của người đàn ông này, cô ta có một vị trí rất đặc biệt.
Trong khi Lâm Thu Thủy còn đang vô cùng phấn khích, bỗng Bạc Tuấn Phong nói: “Cô ấy quay về rồi.
”
Nụ cười trên gương mặt Lâm Thanh Thủy dần dần nguội lạnh.
“Vân Giai Kỳ sao?”
Cô ta biết rõ “cô ấy” mà Bạc Tuấn Phong nói là ai.
Bạc Tuấn Phong nói tiếp: “Từ giờ trở đi, tôi và cô ấy sẽ cùng cô đón sinh nhật.
”
Lâm Thanh Thủy nghe vậy liền cảm thấy xấu hổ, có chut ngượng ngùng hỏi: “Liệu… liệu cô ấy có để bụng không?”
Bạc Tuấn Phong nhíu mày, dường như không hiểu lời nói vừa rồi của Lâm Thanh Thủy.
Lâm Thanh Thủy nửa đùa nửa thật n ừng bao giờ đánh giá thấp lòng chiếm hữu của phụ nữ.
Nếu như cô ấy vẫn còn yêu anh, chắc chắn sẽ để bụng chuyện anh cùng tôi đón sinh nhật”
“Nếu cô ấy để bụng chuyện này.
”
Bạc Tuấn Phong ngừng một chút rồi nói tiếp: “Vậy thì tôi chỉ đành thất hứa với cô vậy”
Lời của Bạc Tuấn Phong vừa dứt, nụ cười trên môi Lâm Thanh Thủy hoàn toàn biến mất.
Cô ta ngập ngừng hỏi: “Nếu… cô ấy cũng để bụng chuyện em sống ở đây?”
Bạc Tuấn Phong đáp: “Tôi sẽ cho cô một khoản tiền”
Số tiền này tùy ý