Ánh mắt Bạc Tuấn Phong càng thêm âm u, dường như đang dùng ánh mắt để chất vấn Bạc Tiêu Dương, đang giở trò gì vậy.
Hai người đàn ông cao ngang nhau, đồng đều như nhau.
Bạc Tuấn Phong nhíu mày, ánh mắt lướt qua cậu ta, rơi trên người Vân Giai Kỳ, ánh mắt mang theo lạnh ý thấu xương.
Trần Khánh Linh nhìn Vân Giai Kỳ: “Vân Giai Kỳ, người này là…
Sắc mặt Vân Giai Kỳ rất tự nhiên nói: “Bạn tôi.
”
Bạc Tuấn Phong nghe thấy cô trả lời như vậy, ánh mắt nguy hiểm càng híp lại.
Bạn cô?
Cô và Bạc Tiêu Dương trở thành bạn bè khi nào vậy?
Trần Khánh Linh ngạc nhiên: “Bạn cậu? Bạn trai sao? Làm nghề gì vậy?”
Vậy mà lại có thể lái con xe thể thao siêu đắt này.
Bạc Tiêu Dương nói: “Làm trong bệnh viện.
”
Trần Khánh Linh bật cười: “Bác sĩ sao?”
Cô ta còn cho rằng Vân Giai Kỳ có bản lĩnh lớn gì, có thể bám được nhân vật lớn nào đó cơ.
Vân Giai Kỳ nhìn Bạc Tuấn Phong, giả vờ không quen biết: “Người này là?”
Lục Tê Đông sợ cô không biết ăn nói, đắc tội với người nhà họ Bạc, vội vàng giải thích: “Đây là Tổng giám đốc Bạc của tập đoàn Thiên Ngạo”
“Ồ, Tổng giám đốc Bạc, hân hạnh vì được gặp mặt” Vân Giai Kỳ nói xong, chú ý đến Lâm Thanh Thủy mặc trang phục công sở bên cạnh Bạc Tuấn Phong.
Cô