Rốt cuộc cô hận anh cỡ nào, thậm chí ngay cả điện thoại của anh cũng không nghe máy.
Bạc Tuấn Phong đi tới trước cửa sổ, ngón tay đẩy bức mành ra, thì thấy bên ngoài cửa sổ, Bạc.
Vũ Minh nắm tay Mạn Nhi đi tới vườn hoa, ôm cô bé ngồi lên bàn đu dây.
Mạn Nhi ngồi trên bàn đu dây, mái tóc đen buông xõa tới vai, đuôi tóc bay lên, đón gió bay lên cao.
Bạc Vũ Minh đứng sau lưng cô bé, nhẹ nhàng đẩy, bàn đu dây chậm rãi bay lên.
Lúc này trên mặt Mạn Nhi hiện lên má lúm đồng tiền Vân Giai Kỳ và Tống Hạo Hiên đi từ trong cục cảnh sát ra, trong lúc vô thức, sắc trời đã tối.
Bồng nhiên cô có cảm giác vô lực.
Đến bây giờ, vẫn không có thu hoạch gì.
Cục cảnh sát đang điều tra camera theo dõi ở các đoạn đường, nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì Tống Hạo Hiên biết cô không mở miệng nói, nhưng trong lòng đã vô cùng lo lắng.
Mạn Nhi là sinh mệnh của cô, đột nhiên mất tích vào lúc này, tất nhiên là cô vô cùng lo lắng.
“Vân Giai Kỳ, em đừng lo lắng, Mạn Nhi nhất định không sao đâu”
Vân Giai Kỳ nói: “Em không nghĩ ra”
“Hửm?”
“Em thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc là ai đưa Mạn Nhi đi”
Không phải là Bạc Tuấn Phong, cũng không phải là nhà họ Vân, rốt cuộc là ai Vân Giai Kỳ đang định nói gì đó, bỗng nhiên ánh mắt nhìn về phía đồng hồ của Tống Hạo Hiên, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, cô nắm lấy tay anh ta: “Trên xe của anh có máy tính không?”
Tống Hạo Hiên nói: “Có, làm sao vậy?”
“Đưa em mượn”
Hai người quay về xe, Tống Hạo Hiên đưa máy tính cho cô.
Vân Giai Kỳ mở máy tính ra, rất quen thuộc thao tác một chuỗi lệnh, tiến vào giao diện hệ thống phức tạp.
Ngay sau đó, mười ngón tay của cô như bay, vừa nhập một chuỗi số liệu, vừa nói: “Còn nhớ rõ vòng tay em mua cho Mạn Nhi