Đôi mắt Vân Giai Kỳ đã nổi đầy tia máu.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn Bạc Tuấn Phong, nhưng lại cảm thấy người đàn ông này xa lạ đến cực điểm.
“Nói đi” Bạc Tuấn Phong giữ cằm của cô, để cho cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Nói cho anh ta biết, em là người của ai”
“Anh.
.
Anh đừng chạm vào tôi.
.
” Vân Giai Kỳ vẫn ra sức vùng vẫy như cũ.
Lần này cô thật sự tức giận, tại sao sức lực giữa nam và nữ lại khác biệt lớn như thết Cô thậm chí còn không thể đẩy anh ra.
Người đàn ông này một khi tức giận, ngay cả phản kháng cô cũng không có cơ hội.
Vân Giai Kỳ vừa tức giận vừa khó chịu.
Lục Tề Đông vội vàng đi đến trước mặt Bạc Tiêu Dương, trấn an anh ta: “Cậu Bạc, anh không sao chứ?”
Anh ta thấy Bạc Tiêu Dương bị thương không nhẹ đâu.
Cũng may Bạc Tiêu Dương có nền tảng vững chắc, tùy tiện chọn một người ở đây lên ăn một đấm của Bạc Tuấn Phong chắc bây giờ đã hôn mê bất tỉnh trên đất, nguy hiểm đến tính mạng rồi!
Trần Khánh Linh lấy hết can đảm nói: “Trợ Lý Tân, Vân Giai Kỳ với tổng giám đốc Bạc? Cô ấy… cô ấy không phải là bạn gái của cậu ba Bạc sao?”
Tân Khải Trạch trừng mắt nhìn cô ta một cái, ánh mắt cảnh cáo: “Cô này, tôi không rõ ràng thân phận của cô là gì, nhưng mặc kệ thân phận của cô là gì thì cũng đừng nói lung tung! Nếu không thì tự gánh lấy hậu quả! Từ khi nào mà cô Vân Sơ là bạn gái của cậu ba Bạc?”
Trần Khánh Linh kinh hãi không thôi, sau lưng đầy mồ hôi lạnh: “Kia… Chẳng lẽ, cô ấy là vợ của tổng giám đốc Bạc…”
“Đây là việc riêng của tổng giám đốc Bạc, không tới phiên một người ngoài như cô hỏi thăm!”
Trần Khánh Linh oan ức nói: “Tôi chỉ thấy