Ở ngoài cánh cửa, người giúp việc khẩn trương nói “Cô Vân, cô tỉnh rồi sao?”
Vừa nói, người giúp việc liền muốn mở cửa đi vào.
Vân Giai Kỳ lạnh lùng thốt “Không được phép đi vào!”
Cô không nghĩ hình dáng bản thân mình chật vật như vậy có thể để cho bất kỳ người nào thấy.
Cửa mới chỉ mới vừa mở ra một khe nhỏ thì nghe được mệnh lệnh của Vân Giai Kỳ, người giúp việc lại chột dạ đóng cửa lại.
“Vâng…
Người giúp việc cúi đầu, nói: “Anh Bạc đã đi đến công ty, anh ấy dặn dò chúng tôi phải chăm sóc cô Vân thật tốt, đến tối anh ấy sẽ về.”
Vân Giai Kỳ hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Quần áo của tôi đâu?”
“Quần áo của cô đã hỏng nên đã ném đi rồi”
Vân Giai Kỳ chợt sững sốt: “Ném?”
Lúc này cô mới nhớ tới, lễ phục cả người ngày hôm qua đều đã bị Bạc Tuấn Phong xé nát rồi.
Vừa nghĩ tới đống quần áo bị xé rách nát kia bị người giúp việc cầm trong tay ném đi, Vân Giai Kỳ cảm thấy vô cùng không chịu nổi, sắc mặt xanh mét: “Vậy quần áo mới đâu?”
Người giúp việc nhìn nhau nhưng lại không nói một lời nào.
“Quần áo đâu”
Vân Giai Kỳ lại hỏi: “Vậy cái túi xách của tôi thì sao?”
“Cô Vân, chúng tôi không thấy túi của cô…”
Túi xách ở trên xe của Bạc Tuấn Phong.
Vân Giai Kỳ nói: “Chuẩn bị cho tôi bộ