Bạc Tuấn Phong nghe vậy, ngón tay thon dài xoa nhẹ ấn đường, lại hỏi: “Cô ấy đã ăn gì chứ”
“Vẫn chưa, cô ấy nói không ăn”
“Phát cáu sao?”
“Ừm…Vâng”
“Nghĩ cách gì để cho cô ấy ăn đi”
“Anh Bạc…Chúng tôi cũng đã khuyên hết rồi, thế nhưng tính tình cô Vân quá bướng bỉnh, không nghe.”
Bạc Tuấn Phong nói: “Biết rồi, chờ tôi trở về.”
“Anh Bạc, khi nào thì anh quay về?”
“Sớm thôi.”
“từ”
Bạc Tuấn Phong mới vừa cúp điện thoại thì Lâm Thanh Thủy đã thử dò hỏi: “Cô Vân không chịu ăn cái gì hết sao?”
Bạc Tuấn Phong: “Ừ”
“Nhất định là cô ấy đang hiểu lầm, anh có muốn em đi gặp cô ấy giải thích một chút không.
Lỡ như…cô ấy hiểu lầm em và anh…”
“Không cần!” Bạc Tuấn Phong cắt đứt lời nói của cô ta.
Lấy hiểu biết của anh đối với Vân Giai Kỳ thì nhất định bây giờ cô không muốn gặp lại Lâm Thanh Thủy.
“Anh không giải thích cho cô ấy sao?” Lâm Thanh Thủy lo lắng nói: “Dù sao thì tối hôm qua em thấy giống như là cô ấy đang hiểu lầm về mối quan hệ giữa em và anh! Nếu như chuyện này không giải thích thật tốt thì..”
“Cần thiết phải giải thích sao?” Bạc Tuấn Phong