“Đây chẳng phải là điều tốt mà nhà họ Bạc các anh đã làm sao? Ban đầu, nhà họ Bạc đã cấy phôi trong ống nghiệm của Vân Ngọc Hân vào cơ thể của Vân Giai Kỳ.
Vì Vân Ngọc Hân bị vô sinh nên anh đã sử dụng cô ấy như một công cụ để mang thai.
Năm năm trước Vân Giai Kỳ sinh ra Mạn Nhị, tôi phải tốn biết bao công sức mới che giấu chuyện này được.
Nhiều năm như vậy rồi, Mạn Nhi vẫn là tính mạng của cô ấy, không phải là nhà họ Bạc các người tàn nhẫn như vậy, muốn hoàn toàn phá hủy cô ấy sao?”
“Không thể nào”
Bạc Tuấn Phong nói: “Ở nhà họ Bạc không người nào dám làm loại chuyện này ở dưới mí mắt tôi.”
“Bạc Ngạn Thiên thì sao?”
Tống Hạo Hiên nói: “Đây chính là chuyện tốt ông ta làm ra đấy.
Anh không đi hỏi xem thử lúc trước ông ta đã làm cái gì với Vân Giai Kỳ, còn có mặt mũi chạy tới chất vấn tôi sao?”
Đột nhiên tim của Bạc Tuấn Phong giống như là bị khoét một lỗ rỗng.
Đột nhiên Tống Hạo Hiên cảnh giác nói: “Chuyện này Vân Giai Kỳ biết không?”
Thấy Bạc Tuấn Phong không nói lời nào, Tống Hạo Hiên bỗng nhiên nóng nảy đứng lên: “Sẽ không phải là anh thật sự đối với cô ấy tàn nhãn đến vậy chứ? Nếu để cho cô ấy biết, Mạn Nhi không phải là cốt nhục của cô ấy, anh sẽ hủy diệt cô ấy”
Bạc Tuấn Phong: “Lời nói dối vụng về như vậy, anh cho là tôi sẽ tin sao?”
“Có tin hay không là chuyện của anh”
Tống Hạo Hiên nói: “Tôi không có nghĩa vụ giải thích cho anh nhiều như vậy”
Một tiếng “Bốp” vang lên.
Bạc Tuấn Phong chợt đấm một cái lên mặt Tống Hạo Hiên.
Tống Hạo Hiên bất ngờ không kịp đề phòng, sau lưng nặng nề đụng vào trên cửa xe, rên lên một tiếng.
Cửa nhà họ Tống đột nhiên mở ra.
Tống Hưng Thịnh và Diệp Thi Thơ nghe thấy động tĩnh liền chạy ra, vừa thấy được cảnh Tống Hạo Hiên nằm ở bên cạnh xe, Diệp Thi Thơ kinh hãi hét lên một tiếng, lập tức nhào tới.
“Hạo Hiên? Hạo Hiên, con không sao chứ?”
Bà ta đỡ Tống Hạo