Bạc Thúy Quỳnh lạnh lùng nói: “Cứ để xuống đất, để nó tự ăn”
“Đã bảo, cứ để xuống đất, để nó tự ăn mà”
Người giúp việc đành đặt đồ ăn xuống đất.
Mạn Nhi nhìn Bạc Thúy Quỳnh, lại nhìn xuống thức ăn ở trên nền t nhiên sững sờ.
đất, Cô bé phải ăn thế nào bây giờ?
Bạc Thúy Quỳnh nhìn thấy Mạn Nhi chân tay luống cuống, lạnh lùng hỏi: “Mày có thể tự ăn được không?”
“Được”
Nhưng không có bàn ghế, cô bé không biết nên bắt đầu thế nào.
Lời nói của Bạc Thúy Quỳnh mang theo sự thâm hiểm: “Nhìn thấy cún con ăn chưa?”
Mạn Nhhi: “…
“Cún con ăn như thế nào, thì mày ăn như thế.
Chỉ cần mày ăn hết chỗ thức ăn này, tao sẽ dẫn mày đi gặp anh Vũ Minh”
Mạn Nhi sững sờ, ánh mắt dừng lại trên chỗ thức ăn, nhìn trứng gà và bánh mì nướng, nhất thời nuốt nước bọt ực một cái.
Chỉ là một đứa bé năm tuổi thôi, làm sao chịu đói được chứ? Muốn kiên cường thêm nhưng bây giờ ngửi thấy mùi đồ ăn, rốt cuộc Mạn Nhi nhịn không nổi.
Đôi tay nhỏ bé ôm lấy đĩa cơm vào lòng, tay năm lấy bánh mì nướng, không ngừng bỏ vào miệng.
Cô bé vừa ăn vừa khóc, ăn lấy ăn để.
Lúc này, căn bản cô bé không thể từ từ thưởng thức hương vị món ăn nữa rồi, mà là ăn vì mạng sống.
Vừa nhét một miếng vào miệng, đã nhét thêm miếng tiếp theo, làm cho cả miệng phồng lên.
Thức ăn nghẹn trong cổ họng khiến mặt của cô bé đỏ bừng.
Cô bé cầm cốc lên, uống một ngụm sữa lớn, đột nhiên bị sặc.
“Khụ khụ khụ”
Mạn Nhi vừa ho, vừa chảy nước mắt.
Cô bé mạnh mẽ gạt nước mắt đi, ăn xong liền hào hứng đứng dậy, nhìn