Vân Giai Kỳ siết chặt tay lái, giọng nói run rẩy đến mức nói không lời: “Hạo Hiên, anh đừng làm em sợ… Em muốn nghe lời nói thật… Hạo Hiên, anh đừng làm em sợ, em không thể chịu nổi đâu.
Mạn Nhi là con gái của em đúng không? Lúc trước không phải là anh đã nói cho em biết sao?”
“Em cho rằng lúc nhà họ Vân cấy phôi thai vào người em, bọn họ sẽ dùng gen của em sao?”
Lời nói của Tống Hạo Hiên lộ ra mấy phần bất đắc dĩ: “Giai Kỳ, lúc đó anh nói như vậy với em, chỉ là vì… Em bị thương nặng như vậy, anh hy vọng em có thêm một chỗ dựa tinh thần, ít nhất, có thể vượt qua, tiếp tục sống”
Lúc đó, Vân Giai Kỳ bị thương nặng phải năm trong phòng ICU, cô nằm ở đó suốt ba ngày ba đêm.
Vân Giai Kỳ dừng xe trước cửa nhà họ Bạc, còn chưa đậu xe an toàn đã vội vàng tắt máy, lao thẳng đến cổng.
Nhà họ Bạc có an ninh nghiêm ngặt.
Chỉ tính vệ sĩ ở cổng thôi đã sắp xếp đến mười mấy người.
Khi nhìn thấy Vân Giai Kỳ, bọn họ lập tức chạy đến ngăn cản.
“Cô là ai?”
“Tôi đến tìm Bạc Ngạn Thiên” Vân Giai Kỳ kích động nói.
Thấy Vân Giai Kỳ dám gọi thẳng tên của Bạc Ngạn Thiên, mấy người vệ sĩ quay lại nhìn nhau