“Nhất định là tôi có tội”
Vân Giai Kỳ lạnh nhạt nói: “Nhất định kiếp trước tôi đã làm ra chuyện không thể tha thứ, cho nên kiếp này tôi phải trả nợ”
Tống Hạo Hiên không thể nói, nhưng đau khổ đến mức ôm cô càng chặt hơn.
Tập đoàn Thiên Ngạo.
Bạc Tuấn Phong vừa đến công ty, trong phòng họp, tất cả các cổ đông đều có mặt ở đó, nhưng Bạc Ngạn Thiên lại không thấy đâu.
Đứng ở cửa phòng họp, Tân Khải Trạch có chút kinh ngạc khi nhìn thấy anh.
“Tổng giám đốc Bạc?”
“Ông cụ đâu?”
“Ông cụ?”
“Ông ấy không đến tập đoàn Thiên Ngạo sao?”
Tân Khải Trạch do dự một chút: “Ông cụ gọi điện thoại nói muốn tới Thiên Ngạo, nhờ thư ký Lâm thông báo cho mọi người, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy ai”
Bạc Tuấn Phong