“Ngọc Hân cũng là người bị hại.
Mặc dù con bé là do gái nhảy sinh ra, nhưng từ nhỏ đã sống ở nhà họ Vân cho dù là tu dưỡng hay là phẩm đức, đều cao hơn người phụ nữ kia gấp trăm lần”
Tất nhiên Bạc Ngạn Thiên phải bảo vệ Vân Ngọc Hân rồi.
“Cô ta là người bị hại? Cháu thấy ông nội lớn tuổi rồi, không thể phân biệt được rốt cuộc ai thật sự là người bị hại rồi” Bạc Tuấn Phong hừ lạnh một tiếng.
“Ông nội luôn cho rằng, Vân Ngọc Hân từ nhỏ lớn lên ở nhà họ Vân, tiếp nhận giáo dục danh môn, nhưng ông nội quên mất từ xưa cho một câu tục ngữ, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột thì sinh ra loại bẩn thỉu thôi “Câm miệng.”
Bạc Ngạn Thiên rất tức giận: “Mày đừng có ở đây cố gắng thay đổi quan niệm của tao”
“Anh Tuấn Phong…”
Cho dù liều cả sinh mạng, em cũng muốn sinh người nối dõi cho nhà họ Bạc, em có lỗi sao? Anh Tuấn Phong, lời này của anh quá khiến người khác đau lòng rồi”
“Đủ rồi”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Đừng nói nữa.
Bây giờ nó bị quỷ mê hoặc rồi, còn có thể nói cái gì nữa chứ?”
Bạc Tuấn Phong đột nhiên bước qua Bạc Ngạn Thiên, đi lên tầng.
Bạc Ngạn Thiên nói: “Mày làm cái gì? Đứng lại cho tao”