Nhìn thời gian, chín giờ sáng.
Vân Giai Kỳ nhìn hộp nhạc, đột nhiên nhớ đến cái gì đó, ôm hộp nhạc vội vàng ra ngoài.
Lái xe đến nhà họ Bạc.
Trong dự liệu, cô bị vệ sĩ ngăn lại.
Vệ sĩ nhìn thấy cô đều cảm thấy kỳ quái.
Cô gái này, thật sự vẫn chưa chết tâm.
Hôm qua vừa đến, hôm nay lại đến nữa.
Vệ sĩ hỏi: “Cô đến tìm ai?”
Vân Giai Kỳ hỏi: “Bạc Tuấn Phong có ở đây không?”
Cô phải nói chuyện đàng hoàng với anh.
Vệ sĩ lạnh nhạt nói: “Tổng giám đốc Bạc không ở đây, tối qua không về: Vẻ mặt Vân Giai Kỳ ngẩn ra một chút.
Anh một đêm không về?
Bây giờ Vũ Minh và Mạn Nhi đều ở nhà họ Bạc, anh có thể đi đâu chứ?
Đột nhiên nhớ đến cái gì đó…
Sau khi Lâm Thanh Thủy bị gãy gót chân, chắc là anh ta ở cùng với Lâm Thanh Thủy rồi.
Nghĩ đến đây, mắt cô lạnh lùng, lại nói: “Tôi muốn gặp Mạn Nhi”
Sắc mặt vệ sĩ quái dị.
“Vân Giai Kỳ à Vân Giai Kỳ, cô thật sự đáng thương mà.
Cô đàng hoàng làm mợ chủ nhà họ Tống thì không làm, lại chạy đến chọc anh trai tôi.
Cô còn cho rằng, cái thủ đoạn gian xảo đó của cô có thể lọt vào mắt anh trai tôi sao?”
“Đã là thời đại nào rồi, bây giờ không làm như vậy nữa rồi.
Cô đây là cái gì, trộm gà còn làm mất gạo, vừa mất phu nhân lại thiệt quân”
“Cô cho rằng anh trai tôi không cô là không được sao? Ha.
Anh