Cô thấy rất may khi nhà họ Tống hủy hôn, dù sau, cảm giác lúc đầu của cô với Tống Hạo Hiên, ân nghĩa nhiều hơn là yêu.
Mặc dù không đơn thuần là vì báo đáp, nhưng có lẽ cô vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
Nhà họ Tống hủy hôn làm tổn thương cô, vẫn tốt hơn là cô làm tổn thương Tống Hạo Hiên.
Vân Giai Kỳ ngồi bên giường, cảm xúc vô cùng nặng nề.
Doãn Lâm nói: “Vân Giai Kỳ, cô đừng buồn, nếu như Mạn Nhi đã không phải là do cô sinh cô cũng không cần phải ép buộc con bé ở bên cạnh cô”
Vẻ mặt Vân Giai Kỳ ủ rũ, không nói gì.
Doãn Lâm nhất thời cảm thấy, mình là ngốc nhất, nói đến chuyện không nên nói.
Giao tiếp không phải là sở trưởng của anh ta, anh ta là vệ sĩ, nhiệm vụ chính là bảo vệ an toàn cho người thuê mình, vốn dĩ loại vấn đề riêng tư này, anh ta không nên nhắc đến.
Nhưng anh ta nhìn thấy Vân Giai Kỳ buồn như vậy.
Bao nhiêu năm nay bảo vệ bên cạnh cô, Doãn Lâm thừa nhận, đối với cô gái này, anh ta quả thật cũng sinh ra cảm giác yêu thầm, nhưng anh ta không dám nói.
Trong lòng anh ta, Vân Giai Kỳ là mây trên trời, mà anh ta chỉ là bùn.
Khoảng cách giữa mây và bùn làm sao có thể bước qua được?
Hơn nữa chuyện này, Doãn Lâm thật sự không biết phải an ủi thế nào.
Đứng ở lập trường của Vân Giai Kỳ, bị lợi dụng đến tột cùng như vậy, cô đối xử với Mạn Nhi một lòng một dạ, nuôi dưỡng bao nhiêu năm nay, không ngờ chỉ là một trò lừa.
Trong lòng cô bây giờ, đã sớm bị đào rỗng một nửa rồi, bất kỳ lời an ủi nào cũng chỉ là trống rỗng.
Vân Giai Kỳ bật cười: “Anh đã bị thương thành như vậy rồi còn nhàn hạ mà an ủi tôi sao?”
Anh ta đột nhiên nghiêm túc nói: “Vân Giai Kỳ, cô quên quá khứ đi, bắt đầu lại.
Cô rất tốt, Bạc Tuấn Phong không xứng với cô, từ đầu đến cuối anh ta đều đang lợi dụng cô, vì loại đàn ông như vậy mà rơi nước mắt, không