Bị thương, mời một hộ công chăm sóc là được rồi, nhưng cô ta lại đích thân chăm đêm, cô nam quả nữ, có hơi không được lắm.
Mộng Yến Mi suy nghĩ, có lẽ người ta chỉ là thể hiện ngoài mặt tốt thôi.
Một người phụ nữ và một người đàn ông ở chung phòng với nhau, cho dù là vì nguyên nhân gì, đều là một chuyện đáng khinh.
Nghĩ đến đây, trong mắt Mộng Yến Mi lại lộ ra vẻ khinh bỉ, nắm tay Cung Bắc rời đi.
Khi trở lại cửa phòng bệnh, Mộng Yến Mi đặc biệt nghiêm khắc dặn dò Cung Bắc: “Sau này, đừng tùy ý nói chuyện với người lạ, biết chưa?”
Gương mặt bé nhỏ của Cung Bắc ngẩn ra, nhưng không phản bác, chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu biết, đối với người lạ nên phòng bị một chút.
Dù sao, thân là cháu cả nhà họ Cung, từ nhỏ đã suýt bị bắt cóc.
Nhà họ Cung luôn bảo vệ cậu bé rất tốt.
Nhưng đối với người phụ nữ này, cậu thật sự không hề sinh ra khả năng phòng bị.
Có lẽ là… mang theo một loại gần gũi không thể giải thích được.
Cung Bắc đã sớm chú ý đến Vân Giai Kỳ rồi.
Từ sau khi cô trở về, ngồi trên ghế dài, nhìn thấy cô luôn nhìn lên trần nhà, vừa nhét bánh mì vào miệng, hai mắt đỏ hoe.
Cậu biết tại sao cô vẫn luôn nhìn lên trên sàn nhà.
Bởi vì như vậy thì nước mắt sẽ không rơi xuống.
Cô lúc đó, trong quá yếu ớt, khiến cậu có một loại cảm giác muốn ôm cô.
Loại cảm giác này không có lý do, khó có thể giải quyết được.
Có lẽ là vì từ nhỏ không có mẹ, Cung Bắc cảm thấy trên người người phụ nữ này có một cảm giác ấm áp không thể giải thích được.
Cảm giác này bất kỳ người nào ở nhà họ Cung cũng không thể cho cậu được.
Vì vậy…
Cung Bắc ngẩng đầu, nói với Mộng Yến Mi: “Biết rồi bà nội, lần sau sẽ chú ý”