Sắc mặt Bạc Thúy Quỳnh thay đổi, cau mày: “Cô nói cái gì?”
Vân Giai Kỳ nói: “Chuyện giữa tôi và Bạc Tuấn Phong, liên quan gì đến cô? Cô ở nhà họ Bạc, có thân phận gì, đến lượt cô ở đây chỉ tay năm ngón với tôi sao? Bạc Tuấn Phong đi tìm ai, tôi không quan tâm, tôi là tới tìm Mạn Nhi”
“Sao lại không liên quan đến tôi? Anh ấy là anh trai tôi, tôi là cô chủ nhà họ Bạc”
“Chẳng trách cô có cùng tính cách với Vân Ngọc Hân”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi thấy cái danh cô chủ này, cũng chỉ là giả mà thôi”
Bạc Thúy Quỳnh tức đến nỗi mặt mày méo mó.
Cô nóng lòng muốn gặp Mạn Nhi.
Vân Giai Kỳ muốn đi vào nhà họ Bạc, nhưng Bạc Thúy Quỳnh lại ngăn cô lại, để vệ sĩ bước lên một bước, ngăn cản cô lại.
“Cô làm cái gì vậy? Cô coi nhà họ Bạc là nơi nào ân Giai Kỳ cười lạnh một tiếng: “Nhà họ Bạc là nơi nào, hôm qua tôi vào rồi, hôm nay sao lại không vào được? Tránh ra”
“Tôi cảnh cáo cô, Bạc Vân không đặt cô vào trong mắt”
“Bạc Vân ở trong mắt tôi, nhưng Bạc Thúy Quỳnh cô, còn muốn tôi đặt vào trong mắt sao?”
“Cô…”
Sau một loạt lý lẽ đanh thép, Bạc Thúy Quỳnh không phải là đối thủ của Vân Giai Kỳ.
Cũng không biết người phụ nữ này đánh miệng kiểu gì mà mồm miệng lại nhanh nhẩu như vậy.
Không đấu miệng được, Bạc Thúy Quỳnh cũng không yếu thế, giơ tay muốn tát Vân Giai Kỳ một cái.
Nhưng Vân Giai Kỳ đã sớm dự liệu được cô chủ nà với cô, một tay chặn lại, nắm lấy tay cô ta, lạnh lùng nói: “Thúy Quỳnh, không đến lượt làm phiền trước mặt tôi đâu”
Bốp một tiếng.
Cô tát cho Bạc Thúy Quỳnh một cái.
Bạc Thúy Quỳnh ôm mặt, hoàn toàn ngẩn ra.
“Vân Giai