Nếu như có thể, thậm chí cô có thể đưa Mạn Nhi rời khỏi Quốc Hoa, sẽ không gặp lại Bạc Tuấn Phong nữa.
Mạn Nhi đối với cô mà nói, chính là quan trọng như vậy.
Bạc Tiêu Dương muốn nói cái gì đó, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Cậu ta đột nhiên nói: “Đã ăn sáng chưa?”
“Không có tâm trạng để ăn?” Bạc Tiêu Dương lại hỏi.
Vân Giai Kỳ quay mặt không nói gì, rõ ràng là có chút tức giận.
Bạc Tiêu Dương đột nhiên nắm lấy tay cô.
Vân Giai Kỳ cảnh giác một chút: “Làm cái gì?”
“Đi theo tôi”
“Bạc Tiêu Dương, cậu làm cái gì vậy?” Cô bị Bạc Tiêu Dương kéo đi.
Vân Giai Kỳ giãy dụa một chút, không giãy ra.
Hai người một đường rời khỏi.
Bạc Thúy Quỳnh đứng ở cửa nhìn theo bóng lưng Vân Giai Kỳ và Bạc Tiêu Dương rời đi, nghiến răng nghiến lợi.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Người anh trai này của cô ta, tại sao lại bảo vệ Vân Giai Kỳ như vậy?
Chẳng lẽ người anh trai không tranh giành này của cô ta, lại có suy nghĩ với người phụ nữ này sao?
Người phụ nữ này thật sự là hồ ly tinh mà, yêu nữ hại nước hại dân, hai người anh trai của cô ta đều bị mê hoặc.
Bạc Thúy Quỳnh tức không chịu được, lại hận không thể rèn sắt thành théo, cô ta không thể trở mắt nhìn Bạc Tiêu Dương bị hủy hoại trên tay người phụ nữ này được.
Bại đỗ xe nhà họ Bạc.
Một dãy ô tô sang trọng đỗ ở đó.
Bạc Tiêu Dương đi đến trước con xe lớn, mở cửa cạnh ghế lái, nói với Vân Giai Kỳ: “Lên xe.”
“Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?”
“Lên xe”
Bạc Tiêu Dương không nói hai lời đẩy cô lên xe.
Vân Giai Kỳ: Bạc Tiêu Dương đích thân thắt dây an toàn cho cô.
Khi