Vân Giai Kỳ không khỏi cảm khái mà nói: “Mẹ cháu nhất định là bộ dạng rất xinh đẹp nhỉ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Bắc ngớ ra một chút, cậu bé yên lặng nói: “Cháu không có mẹ.”
Vân Giai Kỳ có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi”
Cô cho răng mẹ của cậu bé đã ly dị, hoặc là mẹ cậu bé đã mất rồi.
“Không sao ạ”
Cung Bắc nói: “Tuy từ nhỏ cháu đã không biết mẹ của cháu là ai, nhưng cháu rất nhớ bà ấy”
“Hả? Cháu không biết mẹ cháu là ai sao?”
Vân Giai Kỳ hơi do dự không biết cô có nên tìm hiểu ngọn nguồn hay không.
Dường như, đây là việc tư, cứ thăm dò như vậy, không tốt lắm.
Cung Bắc đột nhiên nhìn về phía cô, cánh tay nhỏ bé nâng cằm nói: “Nếu cô mà làm mẹ cháu thì tốt rồi”
Thiếu chút nữa Vân Giai Kỳ đã bị nước miếng làm cho sặc.
Khụ khụ khụ.
Đứa bé này thật đúng là dùng lời nói làm người khác kinh ngạc mà.
Vân Giai Kỳ nói: “Cái này…”
Nhất thời cô không biết nên phải trả lời như thế nào mới tốt.
“Cha cháu rất là đẹp trai đó “
Cung Bắc còn bày ra một bộ dạng trịnh trọng nói: “Phụ nữ thích cha cháu rất nhiều, chỉ có điều, cháu không thích bọn họ, nhưng cháu lại rất thích cô.
Nếu mà cô làm mẹ của cháu, cháu sẽ nguyện ý”
Vân Giai Kỳ: “…”
Doãn Lâm biết đây là lời đứa bé không cố ky gì, anh ta cười: