Nhìn khuôn mặt đứa bé giống hệt như Vân Giai Kỳ và Bạc Tuấn Phong hợp lại vậy.
“Dì, dì không có ở đây sao ạ?”
Cậu bé không tìm thấy bóng dáng của Vân Giai Kỳ, đôi mắt buồn rầu.
Tống Hạo Hiên hỏi: “Con tìm ai?”
“Dì Giai Kỳ ạ”“
“Con là…
Tống Hạo Hiên còn chưa dứt lời, một người đàn ông đã bước đến, anh ta nhìn lại, khuôn mặt rất nghiêm túc.
Cung Bắc thất vọng xoay người, nắm lấy tay người đàn ông buồn rầu nói: “Cha ơi, gì Giai Kỳ không có ở đây”
Cung Chiến cũng nhìn vào trong phòng rồi bế Cung Bắc lên: “Vê thôi”
Cung Bắc cũng không từ bỏ ý định, nói với Doãn Lâm: “Dì đi đâu rồi ạ, bao giờ dì mới về đây ạ?”
Doãn Phong nói: “Chú phải xuất viện, dì cũng không quay lại đâu”
“Vậy ạ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Bắc đen lại: “Vậy, sau này con còn cơ hội được gặp lại dì không ạ?”
Doãn Lâm không biết phải trả lời thế nào.
Tống Hạo Hiên chào: “Cậu Kỳ?”
Cung Chiến nghe thấy mới quay lại nhìn Tống Hạo Hiên: “Cậu Tống?”
“Trùng hợp vậy sao?”
Tống Hạo Hiên nói chuyện vài phút ngắn ngủi với Cung Chiến, rồi nhìn vào đứa bé đang được ôm trong ngực anh: “Đứa bé này là…”
Sao anh lại nghe đứa bé gọi Cung Chiến là “Cha”
Theo anh biết, Cung Chiến vẫn chưa lập gia đình.
Cung Chiến cũng không