“Cô đang nói đùa với chúng tôi đấy à? Cô là.Jessica, cô cảm thấy chúng tôi sẽ tin tưởng cô sao..Jessica là một người vẽ tranh cực kỳ có tiếng, là họa sĩ khiến cho đất nước ta kiêu ngạo.
Vậy mà cô nói cô là Jessica, cô khinh thường tôi lớn tuổi cô nói gì đều phải tin hay sao?”
“Đúng vậy.’ Vân Ngọc Hân nói: “Vân Giai Kỳ, cô đừng lừa gạt, sao cô có thể là Jessica được?”
Đây đúng là một lời nói dối mà.
Vân Giai Kỳ nhún vai vô ôi nghĩ, hai vị đã lớn tuổi rồi, đã qua bao nhiêu năm rồi mà lời nói thật hay giả, nói đúng hay sai các vị cũng không phân biệt được hay sao?”
“Cô…
Bạc Ngạn Thiên và Vân Hùng Phi chán nản.
Cô ta còn dám nói vậy, không phải là châm chọc hai ông hồ đồ hay sao?
Vân Giai Kỳ hỏi Vân Hùng Phi: “Ông đã từng gặp.Jessica hay sao?”
Vân Hùng Phi sửng sốt.
Vân Giai Kỳ lại chuyển hướng qua Bạc Ngạn Thiên: “Ông có từng gặp Jessica không?”
Bạc Ngạn Thiên cũng không nói được gì.
“Mấy người chưa từng gặp người thật, sao có thể chắc chắn tôi không phải là.Jessica được?”
“Jessica cũng không phải người bình thường có thể gặp được, nhưng đây cũng không phải lý do cô giả mạo cô ấy”
Vân Giai Kỳ nói: “Vân Ngọc Hân, mỗi lời nói của cô đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy, cô nói lại xem ai là kẻ giả mạo?”
Vân Ngọc Hân bị cô dọa sợ.
Vân Giai Kỳ đứng đó, từng cái giơ tay nhấc chân đều là tư thái không để cho người khác coi thường.
Vân Ngọc Hân đột nhiên không nói được gì.
“ĐƯợc, không phải mấy người muốn tôi chứng minh tôi là.Jessica sao?”
Vân Giai Kỳ nhìn Vân Hùng Phi nói: “Ông có thể công nhận được bút