Nhà họ Bạc có một trường đua ngựa rất lớn.
Từ nhỏ Bạc Tuấn Phong đã học cưỡi ngựa, hai con ngựa yêu thích của anh có giá trị đến trăm tỷ, còn là quán quân giải đua ngựa thế giới.
Vân Giai Kỳ ngạc nhiên hỏi lại: “Nhà họ Bạc có trường đua ngựa sao?”
Cung Bắc gật đầu: Vân Giai Kỳ bật cười: “Vâng, mẹ có biết cưỡi ngựa không?”
“Mẹ biết.”
Cô vẫn chưa quen lắm với việc bánh bao nhỏ này chuyển sang gọi mình là mẹ.
“Chú Tuấn Phong có hai con ngựa siêu lắm, nhưng mà chúng nó rất dữ, trừ chú Tuấn Phong ra không ai thuần phục được”
“Thế sao?” Vân Giai Kỳ nhanh chóng thấy hứng thú.
Bạc Ngạn Thiên nói: “Cưỡi ngựa rất nguy hiểm.
Giờ Tuấn Phong không ở đây, thằng bé nhỏ như vậy rất không an toàn”
Vân Giai Kỳ đáp: “Cháu biết cưỡi ngựa, cháu sẽ cưỡi cùng bé Bắc”
Bạc Ngạn Thiên tỏ ý xem thường, nhướn mày hỏi lại: “Cô biết cưỡi ngựa cơ à?” Cưỡi ngựa có thể xem là một loại vận động cho tầng lớp quý tộc.
Những con ngựa cao cấp thường đều có giá mấy chục tỷ.
Bạc Ngạn Thiên đương nhiên không tin vào kỹ thuật cưỡi ngựa của Vân Giai Kỳ.
“Cháu biết mà”
Cung Bắc cũng nói: “Ông Bạc ơi, cháu muốn cưỡi ngựa lắm, được không ạ?”
Cậu bé đã tự mình mở miệng nên Bạc Ngạn Thiên không thể không nể mặt nhà họ Cung, đành nói: “Muốn cưỡi cũng được nhưng nhất định phải bảo người huấn luyện ngựa đi với cháu”
Dù sao đây cũng đang là nhà họ Bạc.
Nếu cậu bé xảy ra bất trắc gì sẽ khó ăn nói với nhà họ Cung.
Vân Giai