Lâm Thanh Thủy thấy là Bạc Ngạn Thiên đương nhiên không dám nói gì liền vội vàng đóng cửa lại.
Cô ta đi được vài bước bỗng nhiên nghĩ đến gì đó lại quay lại trước cửa phòng nín thở cách cánh cửa nghe lén cuộc nói chuyện bên trong.
Hiệu quả cách âm của cửa rất tốt nhưng cô ta vẫn loáng thoáng nghe được mấy câu.
“Đợi đến khi cơ thể cháu điều dưỡng tốt thì ông sẽ sắp xếp làm thụ tinh ống nghiệm cho cháu.
Đợi đến khi cháu mang thai đứa bé của Tuấn Phong, đúng lúc thắng nhóc kia cũng chịu đủ khổ sở bên ngoài cũng biết đường trở lại.
Đến lúc đó ông sẽ nhanh chóng sắp xếp cho hai đứa kết hôn”
Thụ tinh ống nghiệm? Lâm Thanh Thủy che miệng lại hít một ngụm khí lạnh, cô ta cẩn thận tiếp tục nghe lén.
“Nhưng mà Ngọc Hân, điều kiện cơ thể cháu thực sự thích hợp ư?
Mang thai là một việc rất vất vả, ông nội cũng đau lòng cho cháu.
Hay là mời một người mang thai hộ cũng được”
“Ông nội, đều nói nếu phụ nữ không trải qua mười tháng mang thai thì sẽ không phải một người mẹ hoàn chỉnh.
Đặc biệt còn mang thai đứa bé của anh Tuấn Phong nữa, cháu vẫn muốn cố gắng hết sức”
“Ngộ nhỡ cháu có nguy hiểm gì thì sao?”
“Bác sĩ nói thế nào thì cháu sẽ làm thế đó.
Nếu bác sĩ nói điều kiện của cháu thực sự không cho phép thì cháu cũng sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa.
Ông nói có phải không?” Vân Ngọc Hân bật cười: “Cháu còn muốn sau này có thể ở bên cạnh ông nội chăm sóc hầu hạ ông nữa mài!”
Bạc Ngạn Thiên nghe vậy cũng cười to: “Có lời này của cháu thì ông cũng yên tâm rồi”
Lâm Thanh Thủy nghe được một nửa cũng không dám nghe tiếp nữa liền vội vàng rời đi.
Trở lại bàn thư ký cô ta vẫn sợ hãi chưa thể bình tĩnh lại.
Vừa rồi khi trốn ở ngoài cửa nghe lén trong lòng cô ta vô cùng hồi hộp, đặc biệt là khi nghe thấy Vân Ngọc Hân muốn làm thụ tinh ống nghiệm mang thai con của Bạc Tuấn Phong.
Chuyện này là được Bạc Ngạn Thiên cho phép, muốn thượng vị nhờ con ư? Sao Vân Ngọc Hân này lại tốt số như thế chứ?
Đồng thời Lâm Thanh Thủy lại nghĩ từ xưa đến nay trong danh môn vọng tộc thì chuyện kéo