Lâm Tĩnh Anh vô cùng kinh ngạc nhìn về phía bà ta.
Người phụ nữ còn có mặt mũi dám nói lời như thế này ư? Lâm Tĩnh Anh vừa muốn nói gì đó thì ngoài cửa bồng truyền đến một giọng nói lạnh như băng.
“Đúng là một vở kịch lớn nhỉ”
Ba người đều kinh hoảng.
Bọn họ vội vàng quay đầu lại thì nhìn thấy Vân Giai Kỳ và Tống Hạo Hiên đang đứng trước cửa phòng.
Vân Giai Kỳ thản nhiên nhìn ba người đang vô cùng chật vật trong phòng.
Vừa rồi nghe thấy cuộc nói chuyện của ba người họ trong lòng cô lạnh đi hơn nửa.
Thì ra cô không phải con gái ruột của Vân Lập Tân.
Năm đó Vân Lập Tân bán vợ cầu vinh, đưa Lâm Tĩnh Anh cho người đàn ông khác, cô là con của Lâm Tĩnh Anh và người đàn ông khác.
Cha ruột của cô lại là một người khác? Chẳng trách nhiều năm như vậy Vân Lập Tân chưa bao giờ quan tâm đến cô.
Bởi vì cô căn bản không phải con ruột của ông ta, trong mắt ông ta đương nhiên cô là con hoang.
Còn Lâm Tĩnh Anh từ trước đến giờ hùa theo nên cố ý giấu diếm không nói.
Từ đầu đến cuối chỉ có cô đau khổ chẳng hay biết gì.
Vân Giai Kỳ cười lạnh một tiếng: “Vân Lập Tân, nếu tôi không phải con gái ruột của ông thì sao ông không nói sớm đi?”
Thế mà ông ta lại có thể nhẫn tâm lợi dụng vợ của mình để cứu Vân Liên.
Còn có chuyện gì điên rồ hơn chuyện này cơ chứ?
Vân Lập Tân kinh ngạc đứng dậy nhìn Vân Giai Kỳ: “Sao mày lại ở chỗ này?”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi đi ngang qua cũng không được à?”
Vân Lập Tân bỗng nhiên lấy lại tinh thần nhìn về phía Lâm Tĩnh Anh chất vấn: “Có phải nó nói cho bà biết tôi ở đây đúng không?”
Mặt Lâm Tĩnh Anh đỏ bừng không nói lời nào.
Bà ta có vẻ như bị đả kích thê thảm cả người hồn bay phách lạc.
nhất chính là