Một đám bé gái rống lên, cũng nhao nhao mở miệng oán giận.
“Bọn mình muốn chơi cùng với Vũ Minh, không cần Mạn Nhi!”
“Bọn mình cũng muốn được như Mạn Nhi, được Vũ Minh bảo vệ!”
“Vì sao Vũ Minh chỉ đối xử tốt với mình Mạn Nhĩ? Có phải Mạn Nhi không cho Vũ Minh chơi với bọn mình hay không? Mạn Nhi thật xấu…”
“Bọn mình cần Vũ Minh, không cần Mạn Nhi!”
Cô bé kia thấy người đông thế mạnh, cùng chậm rãi tự tin hơn, đều phát tiết ấm ức ra.
“Vũ Minh là của bọn mình, không phải của mình Mạn Nhi! Mạn Nhi nhất định là muốn độc.
chiếm Vũ Minh, cho nên mới không cho Vũ Minh chơi với bọn mình! Nếu Mạn Nhi chuyển trường thì tốt rồi Nếu Mạn Nhi chết đi thì tốt!”
Trong mắt Bạc Vũ Minh lóe lên chút không vui Cậu bé nằm chặt lấy áo cô bé kia, căn bản không quan tâm cái gì gọi là phong độ thân sĩ, lạnh lùng nói: “Cậu nói người nào chết thì tốt?”
Dám nguyền rủa Mạn Nhi chết sao?
Cậu bé ít khi nói chuyện, luôn có biểu cảm lạnh như băng.
Bây giờ toàn thân cậu bé không vui, khí thế kinh người!
Tất cả bạn học đều bị dọa sợ.
Cô bé bị nằm áo lại càng ấm ức chảy nước mắt.
“Mình… Hu hu hu! Vũ Minh hung dữ với mình!
Mình ghét Vũ Minh! Vũ Minh chỉ đối xử tốt với mình Mạn Nhị, đối với bọn mình thật hung dữ!”
Ngay lúc bầu không khí vô cùng căng thẳng, một bạn học nhỏ chạy vào phòng học.
“Tôi nhìn thấy mẹ Mạn Nhi tới trường! Cô ấy ở trong văn phòng của hiệu trưởng, tôi nghe nói, hình như là tới làm thủ tục chuyển trường!”
Bạc Vũ Minh vừa nghe Vân Giai Kỳ tới, nhưng là tới làm thủ tục chuyển trường, lập tức buông áo cô bé kia ra, sau đó xoay người, gần như không có bất cứ do dự gì, chạy ra khỏi phòng học.
Cậu bé vừa đi tới văn phòng của hiệu trưởng, cửa khép hờ, truyền ra cuộc đối thoại giữa hiệu trưởng và Vân Giai Kỳ.
Hiệu trưởng cẩn thận hỏi: “Chuyện Mạn Nhi là con gái ruột của tổng giám đốc Bạc, vì sao khi nhập học, cô không nói với tôi? Rốt cuộc quan hệ giữa cô và tổng giám đốc Bạc…”
Động tác đấy cửa của Bạc Vũ Minh cứng đờ lại Mạn Nhỉ là con gái của cha?
Nói cách khác, là em gái ruột của cậu bé!
Sao… Có khả năng… Mạn Nhi là em gái cậu bé được?
Đồng tử của Bạc Vũ Minh mở to.
Trong đầu chỉ lượn lờ một câu