Rốt cuộc Mộng Yến Mi cũng nổi giận, bà ta vô thức thốt lên: “Bà nói mấy lần nữa con mới chịu nghe lời.
Bắc, có phải con không nghe lời bà nội bảo hay không? Không phải bà nội đã nói với con rồi sao, cô ta không phải là mẹ con!”
Giọng điệu của bà ta tức giận đến tột cùng.
Bởi vì giọng điệu hung dữ này mà Cung Bắc cũng sững sờ.
Cậu bé ngơ ngác nhìn bà ta, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó dúm dó lại vì tủi thân.
Vân Giai Kỳ nghe xong, thấy Mộng Yến Mi quát Cung Bắc nên trong lòng cô cũng không thoải mái: “Bà Cung, không đến mức nổi giận với Bắc vì chuyện này chứ?”
“Ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện” Bộ dáng Mộng Yến Mi đặc biệt cứng rắn.
Bà ta đi tới trước mặt Cung Bắc, rồi bế cậu bé lên.
Cung Bắc vốn không muốn bà ta bế nhưng lại bị bà ta mạnh mẽ ôm vào trong ngực, nhóc con kia mới đẩy bà ta ra định xoay người chạy vào trong lòng Vân Giai Kỳ.
Tay Mộng Yến Mi lại đè cậu bé ở trong lòng: “Ngoan ngoãn đi về với bà nội!”
Cung Bắc ấm ức vô cùng, cậu bé không thể làm gì khác hơn là mặc.
cho bà ta bế ở trong lòng rời đi.
Vân Giai Kỳ đuổi tới cửa, cô thấy Mộng ‘Yến Mi ôm Cung Bắc lên xe, ôm cậu bé vào ngồi ghế sau xe.
Mộng Yến Mi xoay người nhìn Vân Giai Kỳ với vẻ sâu xa, híp mắt nói: “Cũng không biết con cho cháu dì uống thuốc mê gì.
Nói chung, dì hy vọng về sau con cách xa cháu của dì một chút!”
Nói rồi, bà ta lên xe, sau đó chiếc xe rời đi rất nhanh.
Vân Giai Kỳ kinh ngạc nhìn chiếc xe nhanh chóng đi xa, trong lòng cô chùng xuống.
Vì sao, dù là nhà họ Bạc hay là nhà họ Cung đều coi cô như yêu nữ hại nước hại dân, hận không thể để tất cả mọi người đều giữ một khoảng cách với cô vậy.
Vân Giai Kỳ xoay người,