Khác với những đứa bé cùng tuổi khác ngủ với cha mẹ và phải mở đèn mới ngủ được thì cậu bé ngủ một mình mà chưa bao giờ khóc lóc náo loạn.
Đến giờ thì đã hình thành thói quen của cậu bé.
Còn vừa rồi, vì dính lấy Vân Giai Kỳ, cậu bé lại nói ngủ một mình một phòng sẽ sợ.
Bạc Tuấn Phong cũng nhìn tên nhóc con này với vẻ sâu xa.
Cậu bé muốn ngủ với Vân Giai Kỳ thì anh ngủ ở đâu?
Cung Bắc cũng thấy Bạc Tuấn Phong nhìn chằm chằm vào mình, cậu bé cười híp mắt nói: “Chú lớn như vậy rồi thì ngủ một mình sẽ không Sợ nhỉ?”
Bạc Tuấn Phong: “..”
“Cho nên chú ngủ một mình đi, con ngủ với mẹ”
Bạc Tuấn Phong nói: “Không được”
“Chú xấu hổ, không phải chú còn muốn con giúp đấy chứ?”
Vân Giai Kỳ bế Cung Bắc đi vào phòng ăn, hoàn toàn mặc hai người đàn ông đứng ở cửa.
Cung Chiến vừa định đi chung, thì Bạc Tuấn Phong “hửm?” một tiếng: “Sao vậy? Anh cũng chưa ăn gì à?”
Cung Chiến quay sang nhìn anh: “Anh họ không hoan nghênh tôi ăn cơm cùng à?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Anh cũng chưa ăn cơm?”
Đã trễ thế này rồi, anh không tin bọn họ chưa ăn cơm.
Anh cực kỳ nghỉ ngờ Cung Chiến cố ý qua đây ăn cơm chùa.
Cung Chiến nói: “Cơm giúp việc nấu đã sớm chán ăn rồi”
Lúc ăn tối, anh ta rõ ràng nhìn ra được Cung Bắc hơi không yên lòng, nên anh ta cũng ăn qua loa cho xong, rồi dẫn cậu bé đi.
Anh ta cũng ăn chưa