Cái vẻ độc tài này của anh cho thấy anh đang có ý tuyên bố chủ quyền.
Vân Giai Kỳ rất hiểu tính cách của anh.
Một khi anh đã nhận định ai thì sẽ không cho phép người của anh bị kẻ nào thèm muốn, càng không cho phép người của anh nhìn những người khác ngoài anh.
Vân Giai Kỳ thấy anh tưởng thật, rốt cuộc cô cũng ý thức được tính nguy hiểm, cô vội giải thích: “Em đùa với anh thôi, không phải anh lại tưởng thật đấy chứ?”
“Em cảm thấy đây là đùa?” Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Trò đùa này không vui chút nào”
“.” Vân Giai Kỳ hoàn toàn nói không ra lời.
Cô vội nắn nắn mặt của anh, sờ thấy cơ mặt của Bạc Tuấn Phong vừa lạnh vừa cứng, cô lo lắng đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Người này sẽ không thật sự cho rằng cô có rất thích Cung Chiến chứ.
“Anh bụng dạ hẹp hòi vậy à” Vân Giai Kỳ lẩm bẩm một câu.
Bạc Tuấn Phong không nghe rõ nên hỏi lại: “Cái gì?”
“Không có gì…” May mà anh không nghe rõ.
Vân Giai Kỳ cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Vì vậy, cô đỡ lấy khuôn mặt tuấn tú của anh, hôn lên mặt anh rồi vỗ về nói: “Có ai đã từng nói với anh rằng bộ dáng anh lên cơn ghen rất đáng yêu không”
“Ai ghen?”
“Anh nổi máu ghen anh còn không thừa nhận?”
Vì được cô hôn nên sắc mặt anh đã bớt gay gắt hơn, còn hơi không được tự nhiên.
Vân Giai Kỳ thấy cách đó có hiệu quả, cô lại khẽ chạm môi với anh: “Được rồi, đừng giận nữa”
“Mẹ ơi.”
Giọng nói trẻ con của Cung Bắc vang lên từ cửa phòng bếp.
Vân Giai Kỳ giật mình hoảng sợ.
Cô quay đầu lại thì thấy Cung Bắc đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn chằm chằm bọn họ với ánh mắt tò mò.
“Mẹ và chú đang làm gì thế ạ?”
Cậu bé vừa đi vào thì thấy Vân Giai Kỳ đang hôn Bạc Tuấn Phong, nên nhóc con kia hơi chua xót nói: “Con cũng muốn hôn!”
Bạc Tuấn Phong trừng mắt với cậu bé, nhưng Cung Bắc lại trực tiếp bỏ qua anh mà đi đến bên Vân Giai Kỳ.
Cậu bé nhào vào lòng Vân Giai Kỳ, hếch cái mông nhỏ lên để đẩy Bạc Tuấn Phong dịch ra và hoàn toàn chiếm trọn vòng tay của Vân