“Làm sao vậy?” Vân Giai Kỳ thấy toàn thân cậu bé cứng ngắc, không nhúc nhích thì nói: “Bắc, con đi đánh răng rửa mặt đi”
“Vâng…”
Lúc này, Cung Bắc đi mới xuống giường và đi đến phòng tắm.
Nhưng không biết có phải là lo lắng hay không mà khi cậu bé đi tới phòng tắm lại lóng ngóng tay chân.
Vân Giai Kỳ thấy cậu bé im lặng, cô đi theo cậu bé tới phòng tắm và đứng ở phía sau Cung Bắc.
Cô nhìn thấy túi sữa nhỏ cầm cốc nước lên, rồi bóp kem đánh răng, thoạt nhìn Cung Bắc bình tĩnh nhưng khuôn mặt nhỏ của Cung Bắc đỏ lên cho thấy rõ ràng cậu bé đang xấu hổ.
Không phải là nhóc con này xấu hổ chứ? Vân Giai Kỳ nhìn thấu nhưng cô không nói gì, cô chỉ lặng lẽ nhìn cậu bé đánh răng rửa mặt, sau đó thì thay đồ ngủ cho cậu bé.
Vừa thấy Vân Giai Kỳ định thay đồ ngủ cho mình, Cung Bắc càng lo lắng hơn.
“Con… Con tự thay được…”
“Mẹ thay cho con không được à?”
Cung Bắc ngoan ngoãn gật đầu, cậu bé ôm lấy đồ ngủ sạch sẽ rồi chạy vào phòng tắm.
Vân Giai Kỳ dõi theo cậu bé, nhìn ở đằng sau cậu bé có thể thấy bên tai nhóc con kia đỏ ửng cả lên.
Bắc thật là đáng yêu!
Dáng vẻ xấu hổ càng đáng yêu hơn.
Cung Bắc lề mề ở trong phòng tắm vài chục phút, cuối cùng cũng chịu mở cửa.
Cậu bé mặc bộ đồ ngủ hình con gấu đi ra khỏi phòng tắm.
Khi thấy Vân Giai Kỳ đã nằm trên giường, cậu bé lại thẹn thùng đi tới trước giường, cái tay nhỏ bé cẩn thận nhẹ nhàng vén một góc chăn lên, sau đó chầm chập bò lên giường.
Vân Giai Kỳ cố ý chờ thời cơ hành động, đến khi nhóc con kia chui vào ổ chăn, cô lập tức nhào qua