Bạc Tuấn Phong thấy cậu bé im lặng ngồi đó với vẻ tức giận thì hỏi: “Không ăn à?”
Cung Bắc chu mỏ nói: “Đồ xấu xa!”
Cậu bé không chỉ mặt gọi tên, nhưng từ “Đồ xấu xa” này rõ ràng là nhằm vào Bạc Tuấn Phong.
Bạc Tuấn Phong không để ý tới cậu bé.
Mới là ngày đầu tiên mà một lớn một nhỏ đã kết ân oán rồi.
Vân Giai Kỳ bị hai người này chọc cho dở khóc dở cười.
Một người thì tức giận, một người lại vẫn là vẻ mặt lạnh lẽo cô quạnh, chắc là kiếp trước hai người này là kẻ thù.
Cung Bắc âm thầm hạ quyết tâm, đêm nay, cậu bé nhất định phải khóa trái cửa lại, không cho người đàn ông hư này bắt cóc mẹ.
“Bắc, con không thích ăn sandwich sao?”
Vân Giai Kỳ hỏi như vậy, Cung Bắc mới ngoan ngoãn cầm sandwich lên và cắn một miếng bé bé.
Bạc Tuấn Phong ăn xong bữa sáng, giờ anh phải ra ngoài.
Vân Giai Kỳ tiễn anh ra cửa rồi hỏi: “Bao giờ anh về?”
“Chắc hôm nay anh về rất muộn”
“Vậy em dẫn Bắc đi ra ngoài chơi” Vân Giai Kỳ nói.
“Ừ, đừng về muộn quá”
Bạc Tuấn Phong giữ gáy của cô, kéo cô đến gần mình, sau đó hôn lên trán cô rồi mới rời đi.
Mãi đến khi anh rời đi, Cung Bắc mới bước ra †ừ sau cửa.
Từ nãy đến giờ, cậu bé vẫn luôn trốn ở sau cửa, khi thấy Bạc Tuấn Phong hôn Vân Giai Kỳ, cậu bé hơi ghen tị.
Vân Giai Kỳ quay người lại thì thấy Cung Bắc chua xót nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân” Cậu bé bất ngờ thốt ra câu nói đó làm cho Vân Giai Kỳ hơi ngạc nhiên.
Một đứa bé năm tuổi lại hiểu được câu “Nam nữ thụ thụ bất thân” à.
Cung Bắc tò mò nói: “Mẹ ơi, chú là bạn trai của mẹ ạ?” Câu hỏi đột ngột của cậu bé nhất thời làm cho Vân Giai Kỳ không biết nên trả lời như thế nào.
Cung Bắc lại nói: “Nếu không phải là bạn trai, thì chú