Bà Lý bế con gái đi tới, vừa nhìn thấy Vân Giai Kỳ bế Cung Bắc thì thân thơ mất vài giây, sau đó nhanh chóng phản ứng kịp: “Là cô à? Bạn của Khánh Linh?” Trên mặt của bà Lý không có nụ cười, chỉ có vẻ kinh ngạc.
Điều kinh ngạc chính là Vân Giai Kỳ lại ở bên cạnh Cung Bắc.
Vân Giai Kỳ chỉ cười đáp lại, miễn cưỡng xem như là lên tiếng chào hỏi.
Bà Lý đã xếp hàng rất lâu rồi.
Bà Lý đi tới, nói với Vân Giai Kỳ: “Trùng hợp như vậy à?
Thời gian trước có nghe Khánh Linh nhắc tới cô! Ai dà, sao cô lại ở canh Bắc, mấy người…” Trong chốc lát, bà Lý không rõ quan hệ giữa Vân Giai Kỳ và Cung Bắc là như thế nào.
Đến khi bà Lý đi tới, lúc này Cung Bắc mới nhận ra đây là bà Lý.
Cậu bé quay đầu nhìn Vân Giai Kỳ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ biết dì ạ” Vừa nghe Cung Bắc gọi Vân Giai Kỳ là mẹ, sắc mặt bà Lý càng kinh ngạc.
Mẹ? Sao cô lại là mẹ của Cung Bắc? Bà Lý không biết nên nói gì.
Vân Giai Kỳ không muốn nói quá nhiều với bà Lý, chỉ hỏi: “Cô dẫn con gái cô tới chơi à?”
“Ừ, em gái tôi hẹn tôi đi cùng, em gái tôi và bạn trai nó vẫn chưa tới, chúng vào đi.
À, con gái tôi muốn chơi vòng quay ngựa gỗ nên xếp hàng ở đây.
Bắc cũng muốn chơi vòng quay ngựa gỗ à, đúng lúc nhỉ, vậy cùng xếp hàng đi!”
Bà Lý đang ôm một bé gái trên tay, hai mắt tròn xoe tò mò nhìn Cung Bắc bỗng có chút ngượng ngùng đỏ mặt.
Cung Bắc tuy tuổi còn nhỏ nhưng trông đã rất xinh xắn, đáng yêu, khôi ngô tuấn tú, khiến cho các bé gái rất thích.
Con gái bà Lý dù tuổi vẫn còn nhỏ nhưng có nhỏ đến đâu thì cũng không tránh khỏi sự thích thú với trai đẹp.
Nhà họ Lý đã từng làm ăn kinh doanh qua lại với nhà họ Cung.
Trước đây, chồng bà từng đưa bà về thăm nhà họ nên cũng đã gặp Cung Bắc một lần, nhưng Cung Bắc không gây ấn tượng sâu sắc gì với bà.
Đối với nhà họ Lý, nhà họ Cung là một gia tộc danh giá, nhưng trong mắt nhà họ cung thì sự tồn tại của nhà họ Lý có cũng được không có cũng chẳng