Trong hàng người đang xếp hàng vang lên tiếng nói bất mãn hoài nghỉ: “Mọi người đang xếp hàng, dựa vào đâu mà lại để bọn họ vào trước?”
“Đúng vậy! Có đạo lý không vậy?” Trong nhà ma, cảnh tượng đáng sợ khiến cho người ta cảm giác như đang trải nghiệm thực tế.
Đặc biệt là khi đi ngang qua những phòng bệnh tối đen như mực, những bức tường mang cảm giác cực kỳ cũ kỹ, những cánh cửa han gỉ và những ngọn đèn cứ chập chờn.
Mỗi giường bệnh đều được phủ một tấm vải trắng, vải trắng loang lổ vết máu, cũng không biết dưới tấm vải trắng ấy che giấu thứ gì.
Khi Vân Giai Kỳ bế Cung Bắc bước vào đã đi nhầm đường, xông nhầm vào một phòng bệnh.
Cô ấy bị quáng gà, ánh sáng quá mờ nên không thể phân biệt được.
Vân Giai Kỳ đi dạo một vòng trong phòng bệnh, bất thình lình thấy trên giường có thứ gì đó thẳng đờ ngồi bật dậy, cô sợ hãi hét lên một tiếng, lập tức co quắp người trong góc nhà, ôm Cung Bắc thật chặt trong tay, không dám ngẩng đầu lên.
Cô mơ hồ cảm nhận được “con ma” đang tiến về phía mình, trước khi bước vào nhà ma, cô đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Cô không ngừng tự nhủ rằng những con ma bên trong đều là đạo cụ hoặc người thật nên không việc gì phải sợ, thế nhưng khi trải nghiệm thực tế, tất cả những gì mà cô tự an ủi bản thân đều bị ném lên chín tầng mây.
Vân Giai Kỳ không thể kiềm chế được nỗi sợ hãi, cuộn mình ở góc tường không dám nhúc nhích.
Khi đại não đang hỗn loạn, cô đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân.
Ngay sau đó, giọng nói mạnh mẽ của Cung Phi truyền đến: “Vân Giai Kỳ?” Vân Giai Kỳ cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ.
Cô chỉ nhìn thấy Cung Bắc đang đứng trước mặt, đột nhiên đằng sau lưng anh ta xuất hiện một ma nữ mặc quần áo bệnh nhân, đầu tóc bù xù, khuôn mặt bê bết máu nên không thể nhìn rõ Cô sợ tới mức lại hét lên: “Anh… sau lưng anh…” Cung Phi coi thường quay đầu lại liếc nhìn nhân viên đóng vai ma nữ rồi liền quay mặt đi coi như không có chuyện gì xảy ra, bỗng cảm thấy buồn cười: “Không phải cô nói cô không sợ sao?” Anh ta thấy cô bước vào hùng dũng