Bạc Ngạn Thiên và Tân Khải Trạch mới đi xuống lầu, di động của Tần Khải Trạch vang lên.
Là Bạc Tuấn Phong gọi tới.
Anh Bạc tỉnh rồi sao?
Anh ta lập tức nghe máy, đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng Vân Giai Kỳ.
“Alo?”
Tần Khải Trạch lập tức cảm thấy quá huyền ảo rồi!
Anh ta xác nhận lại số điện thoại lần hai, là số của anh Bạc không sai được.
‘Vân Giai Kỳ thấy anh ta im lặng khó hiểu, giống như hiểu rõ nghỉ ngờ của anh ta: “Di động của anh ta đang ở chỗ tôi.
”
Tân Khải Trạch lập tức che ống nghe, nói với Bạc Ngạn Thiên: “Ông cụ, tôi qua bên kia nghe.
điện thoại một lát?”
Bạc Ngạn Thiên vấy tay.
“Đỡ ông cụ lên xe trước.
” Tần Khải Trạch dặn dò lái xe một câu, rồi đi sang bên kia: “Cô Vân Giai Kỳ, sao di động lại ở chỗ cỡ?”
“Trong suối phun.
Bạc Tuấn Phong đâu?”
Tần Khải Trạch nói: “Anh Bạc đang ở bệnh viện”
Đầu bên kia sửng sốt vài giây.
Vân Giai Kỳ nhíu mày: “Bệnh viện?”
“Bảo lái xe của anh Bạc tới đón Vũ Minh, tôi đưa di động cho anh ta mang qua”
Trong lòng Tân Khải Trạch thở phào nhẹ nhõm một hơi, anh ta còn tưởng Vân Giai Kỳ muốn tới bệnh viện.
Dù sao Vân Ngọc Hân cũng đang ở bệnh viện.
Nhỡ đâu hai người đánh nhau, vậy thì không hay, Anh ta làm thuộc hạ, cho dù có ân oán cá nhân, cũng hi vọng bọn họ không quấy rầy anh Bạc nghỉ ngơi.
Vì thế anh ta báo địa chỉ, Vân Giai Kỳ lập tức.
cúp điện thoại.
Nhà trẻ Sao Mai.
Xe của nhà họ Bạc đã đỗ ở cửa.
‘Vân Giai Kỳ đưa di động cho Vũ Minh.
Bạc Vũ Minh nói: “Cha đang ở bệnh viện ạ?”
“Ừm” Vân Giai Kỳ có chút bất ngờ: “Sao con biết?”
“Trong di động, nghe được” Lúc Vân Giai Kỳ nói chuyện với Tần Khải Trạch, Bạc Vũ Minh cách đó không xa.
‘Vân Giai Kỳ sờ đầu cậu bé,