Cô ta lén lút nhìn Vân Giai Kỳ, thấy Lý Đông Hạo vẫn còn đang thúc giục ở bên cạnh, trong phút chốc không nói nên lời liền quyết định quay người bỏ đi.
Cô ta còn lâu mới quỳ xin lỗi loại người hèn hạ đó trước mặt bao nhiêu người như vậy.
“Chị!” Mục Liên Thúy lo lắng muốn đuổi theo thế nhưng Cung Phi vẫn còn ở đây, cô ta nghĩ đi nghĩ lại rồi cuối cùng vẫn là không đuổi theo.
Lý Đông Hạo cũng biết bắt Mục Tâm Liên quỳ gối trước mặt nhiều người như vậy chẳng khác nào muốn lấy mạng của cô ta.
Bây giờ xem ra là đã đắc tội với Bạc Tuấn Phong rồi.
Anh ta chỉ có cố gắng thể thuyết phục: “Bạc gia, tôi nhất định sẽ đưa cô ấy đến tận nhà để xin lỗi.
Ở đây có nhiều người như vậy… tôi hy vọng anh… đừng làm khó cô ấy”
“Anh ngậm miệng lại” Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Anh có tư cách gì mà nói chuyện với tôi.” Lý Đông Hạo nghẹn lời mất một lúc.
Thấy tình cảnh căng thẳng không thôi, Cung Phi cười nhạo: “Lý Đông Hạo, hay là cậu quỳ xuống xin lỗi thay cho vợ mình đi?” Lời nói của Cung Phi đã khiến cho Lý Đông Hạo rơi vào tình thế khó xử.
Vân Giai Kỳ nghe vậy gật đầu: “Được, tôi đồng ý để anh quỳ xuống xin lỗi thay cho vợ anh”
Lý Đông Hạo gần như đang bị bức ép, nhưng anh ta nhìn đi nhìn lại Bạc Tuấn Phong rồi nghĩ thật sự không muốn chọc tức người đàn ông quyền thế này, vì vậy anh ta chậm rãi đi tới trước mặt Vân Giai Kỳ và quỳ một gối xuống, sau một hồi đấu tranh nội tâm kịch liệt cuối cùng anh ta mới quỳ nốt chân còn lại xuống.
“Tôi thay mặt vợ tôi xin lỗi cô.
Tôi không biết rốt cuộc cô ấy đã nói gì mà khiến cô tức giận như vậy.
Tôi thay mặt cô ấy thành thật xin lỗi cô, mong cô đừng để bụng”
Lời nói của anh ta nghe có vẻ chân thành, thế nhưng ở trước mặt bao nhiêu người như vậy anh ta đã mất hết thể diện và rõ ràng là đang kìm nén cơn giận của mình.
Vân Giai Kỳ cũng không muốn làm khó anh ta: “Được rồi, tôi biết rồi, lần sau không được để xảy ra chuyện như vậy nữa” Bạc