Mộng Yến Mi trầm ngâm gật đầu sau khi nghe những lời đó.
Bà ta đột nhiên lo lắng nói: “Mong Viện trưởng Trần tạm thời giữ bí mật chuyện này giúp tôi.
Tôi không muốn ai khác ngoài tôi biết chuyện”
“Bà Cung, không vấn đề gì, chuyện này tôi sẽ giữ mồm giữ miệng” Mộng Yến Mi lơ đễnh trở lại phòng bệnh.
Vừa mở cửa bước vào, bà ta bàng hoàng khi thấy Bạc Tuấn Phong đang ngồi trước giường bệnh, có lẽ là do trong lòng có điều khuất tất.
Nhìn thấy ánh mắt né tránh của bà ta, Bạc Tuấn Phong không khỏi ngạc nhiên nói: “Dì à, có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt của dì xấu như vậy” Nhìn thấy sắc mặt không ổn của Mộng Yến Mi, Cung Chiến cũng hơi chột dạ: “Đã có báo cáo bệnh tình của Cung Bắc chưa?”
“Chưa có, chỉ là cả đêm mẹ không ngủ được thôi.”
“Vậy mẹ có cần về nghỉ trước không?” Mộng Yến Mi gật đầu: “Lát nữa mẹ về nghỉ ngơi một chút.
Tuấn Phong, còn con thì sao? Chắc con cũng mệt rồi, mau về nghỉ sớm đi” Bạc Tuấn Phong nói: “Con không mệt.” Mộng Yến Mi mỉm cười và gật đầu: “Vậy vất vả cho con tồi: Bà ta vừa nói vừa lặng lẽ quan sát Bạc Tuấn Phong, ánh mắt bà ta hết nhìn Bạc Tuấn Phong rồi lại nhìn Cung Bắc.
Trước đây khi bà ta chưa biết thân thế của Cung Bắc, Mộng Yến Mi cảm thấy trông Cung Bắc rất giống với Bạc Tuấn Phong chứ không giống Cung Chiến.
Tuy nhiên, lúc đó bà ta chỉ nghĩ rằng Bạc Tuấn Phong là chú của Cung Bắc nên trông giống nhau cũng là chuyện đương nhiên.
Bây giờ, khi biết được thân thế thực sự của Cung Bắc, Mộng Yến Mi càng nhìn Cung Bắc lại càng thấy giống Bạc Tuấn Phong.
Tại sao trước đây bà ta không nhận ra điều đó chứ? Mộng Yến Mi càng quan sát thì lại càng cảm thấy sốc mãi không thôi.
Cung Chiến nhướng mày: “Mẹ?”
“Hả?” Mộng Yến Mi hoàn hồn trở lại “Sắc mặt của mẹ