Cung Dận hoàn toàn cạn lời: “Anh và bà ta lấy đâu ra con gái?” Bỗng nhiên Mộng Yến Mi hét lớn một cái tên: “Vân Giai Kỳ!” Nhất thời Cung Dận không nói gì.
“Sao nào? Cuối cùng anh cũng không thể ngụy biện nữa phải không? Hay là anh đang vắt óc suy nghĩ để tạo ra một lời nói dối lấy lệ với em?” Mộng Yến Mi hung hăng nhấn mạnh.
Cung Dận nói: “Mộng Yến Mi, em đang làm cái trò gì đấy?
Cho dù là càn quấy cũng phải có giới hạn! Vân Giai Kỳ là ai?
Cô ta là con gái của Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh thì có liên quan gì tới anh? Em đừng có mà ở đây mà cố tình gây sự với anh”
“Cố tình gây sự?” Sự phòng thủ tâm lý cuối cùng của Mộng Yến Mi hoàn toàn sụp đổ.
Bà ta thấy Cung Dận sống chết không chịu nhận, cũng không còn đủ kiên nhãn để nghe ông ta nói gì tiếp nữa, cứ thế cầm túi xách lấy ra tờ báo cáo giám định ra, ném lên người ông ta: “Anh tự mở to mắt ra mà xem đi! Đồ đàn ông chó mái” Bà ta lại dùng từ “đàn ông chó” để miêu tả về ông ta.
Cung Dân nhìn tờ báo cáo nhàu nát rơi trên người mình, cầm lên liền và không khỏi bàng hoàng của nội dung trên tờ báo cáo.
Tổng cộng có hai tờ báo cáo giám định.
Một tờ là kết quả giám định huyết thống của Vân Giai Kỳ và Cung Bắc, cho thấy mối quan hệ huyết thống của hai người.
Một tờ là thông tin kho DNA hoàn toàn trùng khớp, hiển thị mối quan hệ huyết thống với Cung Dận là 99%.
99% đã là giá trị cao nhất rồi.
Nhìn thấy tờ giám định này, Cung Dận cũng giật mình.
Ông ta cảm thấy hơi vô lý.
“Làm sao có thể!”
“Làm sao mà không thể? Đây là giấy giám định của cơ quan có thẩm quyền, làm sao mà