Cung Dận ở bên cạnh dịu dàng nói một câu: “Lần đầu tiên nhìn thấy con trai quấn cha của mình! A Kỳ và A Kiệt từ nhỏ đã gần Yến Mi hơn.
Tôi vẫn luôn mong có một đứa con gái, đều nói con gái quấn cha, Vũ Minh lại quấn Tuấn Phong”
Bạc Ngạc Thiên nói: “Đứa trẻ này cũng không quấn người lắm, ngoài Tuấn Phong ra, nó cũng không thân thiết với những người khác lắm”
“Ông cụ Bạc, có câu nói thế này: gia hòa vạn sự thịnh.
Đều là người một nhà, có gì nói không rõ được sao?” Bạc Ngạc Thiên cũng không nói gì nữa.
Bạc Tuấn Phong nói: “Tối nay, cháu sẽ tới đón hai đứa trẻ.” Bạc Ngạc Thiên nhíu mày: “Khi nào ông đồng ý cho cháu đón hai đứa trẻ đi thế?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Bọn trẻ có đi cùng cháu hay không, là ý nguyện của bọn trẻ.
Chúng muốn ở cùng cháu, ông nội có thể cản được sao?”
Bạc Ngạc Thiên nói: “Trẻ con hiểu chuyện gì! Cháu lăng nhăng bên ngoài, cháu còn muốn liên lụy tới hai đứa nhỏ vô tội sao?”
Bạc Vũ Minh nói: “Cụ nội, cháu muốn ở cùng cha!” Nói rồi, cậu bé đứng lên đứng cạnh Bạc Tuấn Phong, ôm lấy cánh tay của anh, biểu cảm đầy kiên định.
Bạc Ngạc Thiên càng tức giận.
Ông ta nhìn Mạn Nhi: “Mạn Nhi, còn cháu? Cháu cũng muốn ở cùng anh trai sao?” Mạn Nhi yếu ớt gật đầu.
Bạc Ngạc Thiên gấp gáp: “Mấy đứa đều không cần cụ nội nữa phải không?” Giọng non nớt của Mạn Nhi vang lên: “Không phải không cần cụ nội, chỉ là Mạn Nhi muốn ở cùng anh trai hơn…” Bạc Ngạc Thiên không nói nên lời.
Ánh mắt của ông ta chuyển sang Bạc Tuấn Phong, trâm giọng nói: “Nếu cháu đã muốn đón hai đứa đi, ông cũng không cản nữa! Chỉ là Tuấn Phong à, đừng trách ông nội không nhắc nhở cháu, cháu tuyệt đối đừng để cuộc đời mình bị hủy hoại trong tay người phụ nữ kial” Nói rồi,