Nhìn thấy miếng băng vệ sinh, cô mới chợt nhớ ra hình như kỳ kinh nguyệt của cô đã đến chậm.
Kinh nguyệt của cô từ trước đến giờ đều rất đúng ngày, chỉ có đến trước chứ sẽ không bị chậm ngày.
Thời gian này có quá nhiều việc bận bịu đến mức cô đã không để ý tới chuyện này.
Vân Giai Kỳ tính lại ngày, đại khái đã chậm kỳ 2 ngày rồi, trong lòng nghĩ, có lẽ trong 2 ngày này kỳ kinh nguyệt sẽ tới.
Để tránh trường hợp bị bối rối khi kỳ kinh nguyệt đến đột ngột, Vân Giai Kỳ cẩn thận cất miếng băng vệ sinh vào trong túi rồi đi ra khỏi phòng.
Vũ Minh và Mạn Nhi đã ở dưới tầng để đợi ăn bữa sáng.
Vừa nhìn thấy Vân Giai Kỳ, Vũ Minh nói với cô: “Chào buổi sáng ạ” Vân Giai Kỳ cười: “Vũ Minh, chào buổi sáng!” Nói xong, cô lại nhìn về phía Mạn Nhi, nói với cô bé: “Chào buổi sáng Mạn Nhi” Mạn Nhi nhìn Vân Giai Kỳ, dù cô bé không có vẻ gì là phấn khởi nhưng cũng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Chào buổi sáng” Thấy cô bé đột nhiên đáp lại mình, Vân Giai Kỳ thấy thêm phần phấn khởi.
“Hôm qua các con ngủ có ngon không?” Mạn Nhi nị Cũng được” Một lúc sau, người làm liền dọn bữa sáng lên.
Bánh mì kẹp cùng với sữa.
Mạn Nhi đối với những món này dường như không thấy ngon miệng.
Vân Giai Kỳ đảo mắt qua, nghĩ tới điều gì đó, đứng dậy nói: “Vũ Minh, Mạn Nhi, để mẹ làm một phần bữa sáng mới cho các con.” Người làm nghe vậy, nơm nớp lo sợ hỏi: “Cô Vân, bữa sáng