Vẻ mặt của Vân Giai Kỳ khó xử: “Mẹ đã nói là cát bay vào mắt mà…”
Tiểu Vũ Minh thở dài: “Vậy con thổi cho dì”
Cậu bé dùng đôi bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy khuôn mặt của Vân Giai Kỳ, thổi vào mắt cô, rồi bất ngờ hôn nhẹ lên khóe mắt cô.
Vân Giai Kỳ sững sờ.
Tiêu Vũ Minh còn không nhận ra rằng mình lại có những hành động thân mật vô thức như vậy với người phụ nữ này.
Cậu bé ngại ngùng lùi lại, nhìn Vân Giai Kỳ, thấy cô có chút ngạc nhiên nhìn mình, cậu bé giải thích: “Trong mắt dì không còn…cát nữa rồi phải không?”
Vân Giai Kỳ hết khóc lại cười, cô gật đầu: “Ừ”
Cô ngập ngừng hỏi: “Vũ Minh…”
“Dạ?”
“Con có thể… cho mẹ ôm một cái được không?”
Tiểu Vũ Minh nghe xong cũng không từ chối chỗ cô, mở rộng vòng tay phối hợp với cô.
Cậu bé đi tới Vân Giai Kỳ ôm chặt lấy cậu bé.
Túi Sữa Nhỏ ở trong tay cô, cảm giác tay rất thích, như thể cô đang ôm một con búp bê dễ thương.
Vân Giai Kỳ chợt nhớ ra khi còn nhỏ cô có một con búp bê mà cô rất yêu thích.
Bất cứ khi nào cô cảm thấy tủi thân, lo lắng không yên, đau lòng buồn bã, cô đều thích ôm con búp bê bằng vải đó, như vậy trong lòng cô sẽ tràn đầy cảm giác an toàn.
Khi ôm Tiểu Vũ Minh cô cũng cảm thấy như vậy.
Tại câu lạc bộ tư nhân.
Bạc Tuấn Phong vừa bước vào câu lạc bộ, quản lý đã lập tức nhiệt tình chào đón, trên mặt tràn đầy nụ cười: “Tổng giám đốc Bạc, anh đến rồi! Tổng giám đốc Mộ đang đợi anh!”
“Từ”
“Tổng giám đốc Bạc, mời anh đi bên này”
Người quản lý đi phía trước dẫn anh đến một phòng bao, anh đi theo sát và