Khi Vân Giai Kỳ thấy Mộ Ngọc My hỏi mình là ai, cô càng cảm thấy khó hiểu hơn: “Đây là nhà của tôi, cô không nghĩ mình rất vô lễ khi hỏi tôi là ai sao?”
Mộ Ngọc My ngạc nhiên, nhìn thấy khí chất thanh tú, xinh đẹp của Vân Giai Kỳ, ngay cả khi cô mặc bộ đồ ngủ, cô cũng cho người ta cảm giác cao quý không thể bì nổi.
Cô ta có chút hoài nghỉ: “Đây không phải là nhà của anh Tuấn Phong sao?”
“Cô tìm anh ấy?”
“Đúng thế, cô là gì của anh ấy?”
Vân Giai Kỳ chế nhạo.
Câu hỏi này thực sự rất nực cười.
Cô ta biết Bạc Tuấn Phong, nhưng Bạc Tuấn Phong lại chưa từng nhắc đến cô với cô ta sao?
Vân Giai Kỳ không thèm trả lời câu hỏi ấu trĩ này: “Cô tìm anh ấy có việc gì không?”
“Ô… không có việc gì.’ Mộ Ngọc My khó xử kéo khóe miệng, nâng túi xách lên, nói với cô: “Đây là áo khoác của anh Tuấn Phong, hôm nay tôi đã đem nó đến tiệm giặt khô để giặt sạch, muốn trả lại cho anh ấy”
Ánh mắt Vân Giai Kỳ rơi vào chiếc túi xách mà cô ta đưa, trong lòng càng thêm nghỉ hoặc.
Cô nhớ ra tối hôm qua khi Bạc Tuấn Phong trở về anh không có mặc áo khoác.
Tại sao áo khoác của anh lại nằm trong tay người phụ nữ này?
Vân Giai Kỳ cầm lấy túi xách, nhìn một lượt rồi lấy ra chiếc áo khoác ngoài, đúng là chiếc áo khoác này là của Bạc Tuấn Phong.
Bỗng nhiên sắc mặt của cô trở nên u ám.
Mộ Ngọc My nói: “Tối hôm qua anh Tuấn Phong đi vội vã quá, tôi không kịp trả lại áo khoác cho anh ấy…”
Đi vội?
Đêm qua, Bạc Tuấn Phong và người phụ nữ này ở cùng nhau?
“Anh Tuấn Phong đâu, anh ấy không ở nhà sao?” Mộ Ngọc My lại hỏi: