Sau khi Lý Phong Tuấn rời đi, Vân Giai Kỳ ngồi trên ghế sô pha đợi y tá đến thay thuốc cho Cung Bắc.
Cô đang rối loạn với dòng suy nghĩ của mình đến nỗi không nhận ra Vân Ngọc Hân đã đi tới trước mặt.
“Tại sao cô lại ở đây?”
Câu nói bất thình lình của Vân Ngọc Hân đã kéo Vân Giai Kỳ ra khỏi suy nghĩ và trở về thực tại.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ của Vân Ngọc Hân lạnh lùng kiêu ngạo đứng ở trước mặt mình, phía sau cô ta là Bạc Ngạn Thiên.
Vân Giai Kỳ nói: “Không phải tôi nên hỏi cô câu này mới đúng sao? Cô đến đây làm gì?”
“Tôi đi cùng ông nội đến thăm Tiểu Bắc, sao nào, tôi không được đến à? Người không nên đến là cô mới đúng chứ?”
“Bởi vì nhà họ Cung không chào đón cô nên nhà họ Bạc cũng không chào đón cô! Nghe nói sau khi Tiểu Bắc được giao cho cô, thằng bé liền bị bệnh nặng như vậy! Cô không chăm sóc tốt cho Tiểu Bắc, khiến thằng bé thành như thế này, cô là đồ ăn hại!”
Vân Giai Kỳ chế nhạo: “Vân Ngọc Hân, nếu cái miệng này của cô không biết ăn nói thì hãy tặng nó cho người cần nó chứ đừng ở đây nói mấy lời thô lỗ!”
Nói xong, cô đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Tối hôm qua cô không được nghỉ ngơi tốt, tâm trạng chán nản, cô muốn về nghỉ ngơi một lát.
.
Kiếm Hiệp Hay
Vân Ngọc Hân thấy Vân Giai Kỳ ở trước mặt Bạc Ngạn Thiên mà cô còn dám nói với mình như vậy, cô ta tiến lại gần cô một bước, vươn tay đẩy về phía cô: “Cô nói ai thô lỗ hả?”
Ánh mắt Vân Giai Kỳ thoáng nhìn qua, cô theo bản năng che chở bụng dưới, dùng tay phản kháng đẩy