Cậu ta đi đến bên cạnh cô và nói với cô: “Dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ bảo vệ cô.”
Vân Giai Kỳ kinh ngạc nhìn về phía cậu ta: “Cậu… tại sao cậu lại muốn bảo vệ tôi?”
Bạc Tiêu Dương bật cười nói: “Tôi không thể trơ mắt nhìn cô bị như thế”
Cậu ta cũng không biết mình đang dành tình cảm gì cho.
Vân Giai Kỳ.
Yêu thích?
Ngưỡng mộ?
Tất cả đều có.
Cậu ta không thể nhìn thấy cô bị tổn thương.
Vân Sơ sững sờ nói: “Cám ơn…”
Bạc Tiêu Dương nói với cô: “Cô nghỉ ngơi đi”
Cậu ta thấy Vân Giai Kỳ nghỉ ngơi không tốt, sắc mặt rất tiều tụy.
Vân Giai Kỳ hỏi: “Cậu thì sao?”
“Tôi không đi.”
“Cậu.”
“Trong tình huống này, cô không phải là đang muốn đuổi tôi đi đó chứ?” Bạc Tiêu Dương hỏi ngược lại một câu.
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi không có ý đuổi c Cô không ngờ rằng, Bạc Tiêu Dương là người đến đầu tiên.
Thật ra có cậu ta ở đây, cô thật sự có thể cảm giác được an tâm, không còn một mình lo sợ.
Bạc Tiêu Dương nở nụ cười, trong mắt lộ ra một chút dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve trán cô: “Ngủ đi”
“Ừm”
Vân Giai Kỳ gật đầu, được người giúp việc đỡ lên lầu nghỉ ngơi.
Bên ngoài cửa.
Doãn Lâm đã đến trước cửa.
Anh ta nhìn thấy Bạc Tiêu Dương đi tới trước anh ta một bước, ngồi sững sờ trong xe, mãi không xuống xe.
Nhưng anh ta cũng không rời đi.
Anh ta không yên tâm.
Anh