“Vân Giai Kỳ, tôi cười vì cô quá nông cạn, cô còn không tự nhận ra à! Từ đầu đến cuối, xem ra cô chưa bao giờ thật sự hiểu đàn ông! Đàn ông đều là động vật suy nghĩ băng thân dưới.
Có nhiều lúc, xúc động sinh lý đều xuất phát từ bản năng nguyên thủy! Bản năng sẽ chiến thắng mọi lý trí!”
“Mặc dù Tuấn Phong là một trường hợp ngoại lệ, nhưng dù sao anh ấy không phải là thần, rồi cuối cùng sẽ phạm phải sai lâm mà đàn ông đều sẽ mắc phải thôi! Cô cho rằng cô yêu anh ấy, cần phải tin tưởng anh ấy không chút do dự à?”
“Tôi không tin lời anh ta chẳng lẽ lại đi tin lời cô nói ư?
Lâm Thanh Thủy, loại người nói dối một cách vụng về như cô đấy, muốn lừa người khác thì còn được, muốn lừa tôi hả? Cô nghĩ mình thông minh đến thế sao?”
“Ha ha ha!” Lâm Thanh Thủy chẳng quan tâm mà cười phá lên.
Cô ta khiêu khích nói: “Nếu cô không tin thì tôi đưa bằng chứng cho cô xem cũng chẳng sao!”
Nói xong, cô ta thực sự lấy ra một túi tài liệu sau đó đưa cho cô.
Vân Giai Kỳ cũng không đưa tay ra nhận lấy.
Cô không muốn động đến đồ của cô ta bởi vì cô cảm thấy rất bẩn.
Lâm Thanh Thủy trực tiếp ném luôn túi tài liệu đến trước mặt cô, rồi cười một cách khiêu khích: “Thế nào? Không dám xem à? Sợ sẽ thất vọng sao? Hay là sợ sẽ nhìn thấy kết quả là tôi đã mang thai nên cô không dám đối mặt đây?”
Cô ta đã khiêu khích đến mức này thì sao Vân Giai Kỳ có thể dửng dưng không xem chứ?
Cô trực tiếp xé túi tài liệu ra, sau đó lấy ra một bản xét nghiệm đã được đóng dấu đỏ của bệnh viện.
Bản xét nghiệm này đúng là được lấy từ bộ phận chuyên môn.
Có một vài vấn đề liên quan đến học thuật, cô không hiểu rõ lắm, tuy nhiên có một hàng chữ thì cô xem hiểu.
Cuối bản xét nghiệm có một hàng chữ: Từ góc độ sinh học có thể kết luận 9288df và 359ef có quan hệ cha con.
Điều này có nghĩa là sau khi so sánh ADN của hai người thì