Đây gần như là phản xạ có điều kiện theo bản năng, tuyệt nhiên không hề trải qua quá trình suy nghĩ ở trong đầu.
Tiểu Vũ Minh lập tức xoay người lại, sắc mặt hơi khác thường.
Cậu bé hấp tấp nói: “Mạn Nhi đang đợi con tới chơi ghép hình với em ấy…”
Nói rồi, cậu bé vội vàng ra khỏi nhà bếp.
Trên mặt Vân Giai Kỳ có đôi chút cô đơn, nhưng chỉ chốc lát sau cô đã cong môi.
Cho dù thế nào, vừa rồi Tiểu Vũ Minh đã thật sự gọi cô một tiếng ‘nẹ, cô sẽ không nghe nhầm!
Có phải điều đó chứng tỏ… Tiểu Vũ Minh đang từ từ tiếp nhận cô hay không?
Nghĩ đến đây, Vân Giai Kỳ cảm thấy được khích lệ.
Sau khi ra khỏi nhà bếp, Tiểu Vũ Minh đụng phải Bạc Tuấn Phong.
Bạc Tuấn Phong thấy sắc mặt cậu bé có hơi khác thường, anh nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì…”
Tiểu Vũ Minh lẩm bẩm một câu, sau đó chạy lên phòng ở tầng trên.
Bạc Tuấn Phong nhíu mày lại, nhưng cũng không nói gì thêm mà đi xuống dưới bếp.
Vừa vào trong, anh đã nhìn thấy Vân Giai Kỳ đang tô màu cho nhân vật thứ ba.
Thứ cô đang cầm trong tay là bức tượng chibi Bạc Tuấn Phong được nặn bằng đường.
Bạc Tuấn Phong nảy sinh hứng thú, anh đi đến phía sau cô, nhìn thấy Vân Giai Kỳ đang cầm bút chấm đường trắng lên để tô màu.
Giống như một trò đùa dai… Vân Giai Kỳ cố ý vẽ cho anh một gương mặt dữ tợn.
Bỗng nhiên Bạc Tuấn Phong phát ra âm thanh: “Tại sao em vẽ anh dữ như vậy chứ…?”
Vân Giai Kỳ giật mình.
Cô bỗng xoay người lại, nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đã xuống dưới bếp chẳng biết tự khi nào.
Trong lòng vẫn còn hốt hoảng, cô nói: “Anh… anh vào từ bao giờ vậy hả?”
Rốt cuộc hai