“Mẹ không xứng đáng gọi tên của con!”
“Mạn Nhi…” Vân Giai Kỳ muốn ôm cô bé.
Mạn Nhi hất tay cô ra: “Đừng chạm vào con!”
Sắc mặt của Bạc Tuấn Phong lập tức trầm xuống, anh đẩy cửa đi vào phòng, bước đến trước mặt của Mạn Nhị, ra lệnh: “Xin lỗi đi”
Mạn Nhi lạnh lùng nhìn Bạc Tuấn Phong: “Tại sao cháu phải xin lỗi?”
“Nghe đây, Bạc Mạn Nhi, cháu xin lỗi mẹ ngay lập tức!”
“Cô ta không phải mẹ cháu, cô ta là người đàn bà xấu xa!
Cô ta không xứng đáng!”
“BốpI”
Bạc Tuấn Phong tát Mạn Nhi.
Đây là lần đầu tiên anh đánh Mạn Nhi, ngay cả với Vũ Minh, anh cũng chưa bao giờ làm như vậy.
Mặc dù từ khi còn nhỏ Bạc Ngạn Thiên đã tin tưởng sự giáo dục bằng gậy, cây gậy đã sinh ra những đứa con hiếu thảo, nhưng ông ta cũng không dễ dàng làm vậy với con mình.
Nhưng lời nói của Mạn Nhi đã chọc giận anh.
Tuy răng cái tát đó không nặng, Mạn Nhi che mặt, nhưng không khóc, hai mắt chỉ đỏ hoe, lạnh lùng nhìn Bạc Tuấn Phong, không nói lời nào.
Vân Giai Kỳ không ngờ Bạc Tuấn Phong sẽ đánh bạc Mạn Nhi.
Cô chưa bao giờ đang tâm đánh Mạn Nhi.
Vậy mà anh lại…
“Anh làm gì vậy?”
Vân Giai Kỳ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt Mạn Nhi.
Anh thực sự đã đánh Mạn Nhi sao?
Bạc Tuấn Phong nói: “Tránh ra”
“Anh không được đánh Mạn Nhi!”
“Em bảo vệ con bé như vậy có lợi ích gì không.
Một đứa trẻ thậm chí ngay cả giáo dục cơ bản cũng không có.”
“Trước đây Mạn Nhi không cư xử