“Mẹ…”
Cung Bắc nhéo nhẹ tay cô, cậu bé có thể cảm nhận được cô đang đau lòng buồn bã.
Cô đau lòng, cậu bé cũng đau lòng theo!
Thế cho nên, Cung Bắc nhìn về phía Mạn Nhi, ánh mắt chứa sự chán ghét.
Bất kỳ ai trên thế giới này gây tổn thương cho mẹ, cậu bé đều không thích.
Dù Mạn Nhi có đáng yêu đến mấy, cậu bé cũng không thích nữa!
Cung Bắc đau lòng nhìn Vân Giai Kỳ, như muốn dùng ánh mắt nói với cô, mẹ không cần phải buồn đâu.
Vân Giai Kỳ thấy vậy, cũng cố vờ vui vẻ: “Cuối cùng cũng có thể cắt bánh kem rồi.
Bắc, cùng nhau cắt bánh kem được không?”
“Vâng!”
Vân Giai Kỳ cầm lấy dao cắt bánh gato, đưa cho Cung Bắc, nắm lấy tay của cậu bé chuẩn bị cắt bánh gato.
Cung Bắc lại chỉ vào kẹo đường trên bánh gato rồi hỏi: “Kẹo đường này có được ăn không ạ?”
“Được chứ, nhưng mà sẽ rất ngọt đó”
Cung Bắc đáp: “Con muốn ăn thử!”
“Vậy con muốn ăn cái nào?”
“Con…” Cung Bắc muốn ăn cái kẹo đường hình Vân Giai Kỳ kia, bởi vì cậu bé cảm thấy kẹo đường hình Vân Giai Kỳ là đáng yêu nhất.
Nhưng