“Không được! Lập tức đến bệnh viện”
Vân Giai Kỳ nói với người hầu: “Đi lấy một kiện áo khoác đến đây!”.
Hãy tìm đọc trang chính ở — trumtruy en.м E —
Người hầu nhanh chóng mang đến áo khoác.
Vân Giai Kỳ khoác áo khoác cho Bạc Tuấn Phong, lấy chìa khóa xe, bước đến ga ra.
Cô chợt nghĩ đến Mạn Nhị, trong lòng có chút lo lắng, nói với người hầu: “Anh nhốt Mạn Nhi vào trong phòng, để con bé tránh xa Cung Bắc và Vũ Minh”
Mùi thơm độc đáo trên cơ thể Bạc Tuấn Phong quyện vào trong gió.
Giây tiếp theo, một lồng ngực chặt chế bao bọc lấy cô.
“Át” Một tiếng hét chói tai đâm thủng màn đêm yên tĩnh của ngôi biệt thự.
Vân Giai Kỳ được Bạc Tuấn Phong bảo vệ, không thể nhìn thấy gì, nhưng mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ kiềm nén của người đàn ông.
“Ông chủ Bạc, anh có sao không?”
Người hầu lo lắng chạy đến, nhưng trong phút chốc lại không dám đến gần.
Vân Giai Kỳ nói: “Tuấn Phong, có làm sao không?”
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, chợt nhận thấy trên ống tay áo của bộ âu phục màu trắng mà Bạc Tuấn Phong đang mặc đã nhiễm đỏ máu tươi.
“Lạch cạch” một tiếng.
Chiếc kéo lập tức rơi xuống đất.
Mạn Nhi không ngờ tới Bạc Tuấn Phong lại lao đến, chặn nhát kéo kia cho Vân Giai Kỳ.
Cô bé lùi về sau nửa bước, sau đó mới phản ứng được bản thân đã làm gì, khó tin nhìn xuống đôi bàn tay của mình, toàn thân run rẩy.
Vân Giai Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn Mạn Nhị, rồi lại nhìn chiếc kéo dính máu rơi trên mặt đất, lúc này cô mới hiểu rốt cuộc vừa có chuyện gì xảy ra!
Cô lo lắng nắm lấy cánh tay của Bạc Tuấn Phong, mới phát hiện tay áo sơ mi đã bị kéo đâm thủng, trên bề mặt da xuất hiện một