“Tốt nhất cô nên cầu nguyện ông nội không có chuyện gì, nếu không, chuyện này tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Vân Ngọc Hân siết chặt quả đấm, đứng yên tại chỗ không hề di chuyển.
Ánh mắt anh sắc bén: “Còn chưa cút đi à?”
“Anh Tuấn Phong… em… em phải ở lại, xác định ông nội không có chuyện gì rồi mới đi! Anh không thể đuổi em đi được! Nếu như ông nội tỉnh lại không nhìn thấy em, ông nội sẽ không yên tâm…”
“Ông ấy là ông nội của tôi, không phải ông nội của cô” Anh nhắc nhở cô ta một câu.
Vẻ mặt Vân Ngọc Hân lại một lần nữa thay đổi: “Em.
“Bộ cô là người của nhà họ Bạc này sao? Tự cô xem lại cho rõ đi! Một tiếng ông nội này cũng không tới lượt cô gọi”
“Là ông nội bảo em gọi như vậy…”
“Cô ở trước mặt ông ấy có thể, nhưng ở trước mặt tôi thì không”
Mặt mày Vân Ngọc Hân cứng đờ, một câu cũng không nói nên lời.
Anh lại một lần nữa ra lệnh đuổi khách: “Cút về đi!”
Vân Ngọc Hân uất ức đỏ mắt, chật vật rời đi.
Cô ta đi rồi, nhưng Vân Giai Kỳ một khắc cũng không hề yên tâm.
Cô nhìn ra được, anh cũng có chút buồn bực.
Dĩ nhiên anh không có duyên với dụng tâm của Bạch Ngạn Thiên, nhưng vì là con cháu, ông nội xảy ra chuyện, anh cũng khó tránh khỏi khẩn trương.
Cô áy náy nói: “Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, lế ra tôi nên hỏi rõ lai lịch của thuốc này.
Nếu như tôi có thể hỏi rõ, bệnh tình của ông nội anh cũng sẽ không phạm phải loại sai lầm này…”
“Anh rất ít khi nhắc tới chuyện của ông nội với em, trái tim của ông ấy có vấn đề, em không biết tình hình, chuyện này không trách em được.”
“Tôi biết trái tim của ông ấy không tốt, nhưng lại không biết… ông ấy thường dùng loại thuốc nào”
“Trước